Chương 187: Trêu Ghẹo Gạ Tình Nam Nhân Con Nhà Lành Chưa Vợ, Đáng Bị Đánh!

"Ha Ha, tuổi không lớn, nhưng khẩu khí ngược lại cũng không nhỏ!" Nữ nhân mặt sẹo dường như là đã nghe thấy được trò cười buồn cười nhất thế gian, "Chị mày ở đây này, ngược lại nhìn xem ngươi cái tên tiểu Lang quân này đánh kiểu gì nào!"

Hứa Dương nghiêng người mắt nhìn ra ngoài cửa tiệm, thấy chừng trên trăm người đang vây xem, không khỏi nhíu nhíu mày, nếu là xuất thủ ở trước mặt mọi người, rất có thể sẽ bị người chú ý tới, từ đó sẽ bị tiết lộ hành tung của mình.

"Sao, sợ rồi phải không?" Nữ tử mặt sẹo lườm đám người trong tiệm một chút, "Tiểu nam nhân gia nói khoác lác làm cái gì chứ? Chị đây đi trước nhé, đến ngày mai sẽ tới đón các ngươi!"

Hứa Dương liếc xéo nàng một cái, kéo Thiết Trụ qua, thấp giọng phân phó nói "Ngươi đi giao thủ cùng với nàng."

Thiết Trụ cắn răng nói "Ừm! Ta sẽ liều mạng cùng với nàng!"

Nàng thầm nghĩ trong lòng, mặc dù mình không phải là đối thủ của nàng, nhưng cũng tuyệt không thể nhìn người khác ị lên trên đầu Hứa gia! Cùng lắm thì chơi trò may rủi với tính mạng vậy, mười tám năm sau sẽ lại là một nữ anh hùng!

Hứa Dương mỉm cười nói "Ngươi cứ yên tâm, ta bảo đảm ngươi sẽ không có việc gì.

"Chờ một chút nữa ngươi chỉ cần dùng chiêu số mạnh nhất tấn công mạnh về phía nàng, không cần phải phân tâm phòng thủ, còn lại cứ giao cho ta."

Mặc dù Thiết Trụ lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn là gật đầu lại nói "Ừm, tất cả đều nghe thiếu gia!"

Nàng lập tức giơ tay chỉ vào nữ tử mặt sẹo đang định rời đi, phẫn nộ quát "Hứa gia há lại để cho ngươi tùy ý khi dễ!"

Hai tên sai dịch thấy thật sắp có động thủ, lập tức lui ra xa sang bên cạnh một cách ung dung thản nhiên.

Thiết Man vội vàng từ phía sau quầy chạy đến, giữ chặt Thiết Trụ, thần sắc khẩn trương nói "Tỷ, thôi bỏ đi, ngươi vừa nãy đã bị nàng gây thương tích, không cần phô trương thanh thế..."

Tiểu nhị cửa tiệm thụ thương bên cạnh cũng là nhao nhao khuyên can, "Thiết tỷ, nhịn một chút đi, chờ gia chủ tới rồi nói."

"Gia hỏa này thực lực quá mạnh, chúng ta không phải là đối thủ."

"Sợ rằng nàng cũng phải là Luyện Khí Tam Trọng, đừng đi a..."

Thiết Trụ thấy nữ tử mặt sẹo đã đi tới cửa tiệm, đẩy đệ đệ ra, "Tránh ra!"

Sau đó nàng nắm chặt song quyền, khẽ quát một tiếng, "Khai Bi Thức!" Hai chân bỗng nhiên đạp mạnh trên mặt đất, thả người công tới nữ tử mặt sẹo.

Người sau hững hờ xoay người, nàng vừa nãy đã từng thấy qua một chiêu này rồi, có thể nói là không có chút uy hiếp nào.

"Không biết lượng sức!" Nàng hừ lạnh một tiếng, tụ một chút linh lực, chuẩn bị giơ tay vỗ bay Thiết Trụ ra ngoài như cũ.

Nhưng đúng vào lúc này, nàng bỗng nhiên liếc mắt nhìn về phía nam tử đội mũ rộng vành vẫn đang đứng ung dung tại chỗ trong tiệm kia, đem mép của mũ rộng vành hơi nhấc lên một chút, lộ ra một gương mặt đẹp trai đến nỗi làm nàng run sợ.

Nữ tử mặt sẹo lập tức vì thế mà sững sờ, sau đó nàng nhìn thấy một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt đẹp như sao trên khuôn mặt đó, nương theo đó là một tiếng than nhẹ nhỏ như không thể nghe thấy nhưng lại cực kỳ uyển chuyển "Ưm ——", nàng đã cảm thấy trong đầu "Ong" một cái, sau đó cảnh vật bốn phía xung quanh biến đổi trong nháy mắt.

Trên chiếc giường ấm áp và mềm mại, chiếc mũ rộng vành vẫn còn đang để sang một bên, hiện ra một tên nam tử tuấn mỹ tuyệt luân, mỗi một động tác đều tràn đầy sự cám dỗ, bắt đầu cởi quần áo của mình...

Thiết Trụ báo ra quyết tâm phải đồng quy vu tận, triệu tập linh lực toàn thân, hung hãn không sợ chết công về phía nữ nhân mặt sẹo, nhưng lại chợt phát hiện ra người sau đang nhếch miệng bắt đầu cười ngây ngô, trong nụ cười tràn đầy sự hèn mọn cùng sự dâm đãng.

"Không đem ta để vào mắt? Liều mạng với ngươi!" Nàng nổi giận gầm lên một tiếng, linh lực bao trùm lấy thiết quyền hung hăng nện vào trên mặt của nữ nhân mặt sẹo.

Huyết quang văng bốn phía xung quanh, nhưng nữ tử mặt sẹo lại không có chút chống cự nào, bị một quyền đánh cho bay rớt ra ngoài xa hai ba trượng, rồi quẳng xuống đất một cách nặng nề, hoàn toàn không có sự phách lối cùng cường thế như lúc trước đó.

Thiết Trụ đuổi sát theo, chỉ thấy nàng tuy là máu me đầy mặt, nhưng vẫn còn đang cười ngây ngô không thôi.

Đệ đệ vừa nãy thì bị trêu đùa chọc ghẹo, thiếu gia thì bị người ta mở miệng làm nhục, từng hình ảnh hiện lên trong đầu Thiết Trụ, nàng không khỏi máu tuôn lên đầu, song quyền như chùy, nện như vũ bão vào trên người nữ nhân mặt sẹo, trong nháy mắt đã đem nàng đánh thành đầu heo.

Hứa Dương ở trong cửa tiệm cũng là nhẹ nhàng thở ra, xem ra tên gia hỏa gây sự này nhiều nhất cũng chỉ là Luyện Khí Tứ Trọng, lập tức kéo vành nón xuống phía dưới, lặng lẽ đem Thiên Tiêu Châm đang nắm ở trong tay thu hồi lại.

Bây giờ với lực khống chế đối với Mị Thuật của hắn, đã có thể đem hiệu quả của "Mê tâm" khống chế trong phạm vi một thước, chỉ trúng chính xác vào nữ nhân mặt sẹo, người bên ngoài cũng không nhận phải bất kỳ sự ảnh hưởng nào.

Thiết Trụ lại hung ác đánh thêm mười mấy quyền, nữ nhân mặt sẹo kia mới kêu "Gao" một tiếng rồi chuyển tỉnh lại, đau đến nỗi phát ra tiếng kêu thảm liên tục như heo bị làm thịt.

Mà lúc này thời gian nàng đã ở bên trong Mị Thuật ước chừng qua khoảng bảy tám hơi thở.

Sau khi Thiết Trụ đánh xong một trận, đang do dự muốn dựa theo lời thiếu gia nói rằng chặt đứt một cánh tay của tên này hay không, thì nghe thấy cách đó không xa có người hô lớn "Mau dừng tay!"

Hứa Dương theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một tên nữ nhân khoảng hai bốn hai lăm tuổi, lưng đeo trường đao, tướng mạo giống hệt với nữ nhân mặt sẹo đến bảy phần đang vội vàng chạy tới, một tay lôi thẳng Thiết Trụ đang vẫn còn sức để đánh ra, đem người trên mặt đất kia đỡ dậy, kinh sợ nói "Hứa Song! Thật đúng là ngươi sao? !"

Nữ nhân mặt sẹo kia bởi vì chưa điều động linh lực để chống cự, tuy là thực lực Luyện Khí Tứ Trọng, nhưng lại vẫn là bị Thiết Trụ đánh cho bầm tím toàn thân, nửa ngày nói không nên lời nổi được một câu.

Nữ tử đeo đao vội vàng lấy một viên đan dược ra nhét vào trong miệng nàng, "Sao rồi?"

Hứa Song nửa ngày mới thở phào ra được một hơi, chỉ vào Thiết Trụ rống nói "Tỷ, chính là nàng, nàng đã đánh ta!" Chỉ là nàng lúc vừa rồi bị đánh rớt mất một cái răng cửa, nên khi nói thều thào, ngữ điệu cực kỳ buồn cười.

Nữ tử vác đao dìu nàng đứng dậy, "Vù" lôi trường đao phía sau ra, chỉ vào Thiết Trụ trầm giọng nói "Nói, chuyện gì đang xảy ra? !"

Hứa Dương đang định tiến lên, đã thấy Thiết Man chạy ra như điên, nơm nớp lo sợ ngăn ở trước mặt tỷ tỷ, rồi lấy hết dũng khí, nói với nữ tử cầm đao kia "Ngươi, ngươi chớ làm tổn thương tỷ ta... Là, là do nàng!"

Hắn chỉ một chỉ vào Hứa Song, "Vào lúc giữa trưa, nàng đến cửa tiệm mua linh dược, nhưng lại cợt nhả trọc ghẹo đối với ta... Chưởng quỹ cùng Anh tỷ các nàng tranh luận phải trái với nàng, nhưng nàng lại không nói lời gì liền đem chưởng quỹ các nàng đánh ngã xuống đất.

"Sau đó tỷ ta chạy đến, nhưng lại bị nàng đả thương. Tỷ ta tức không nhịn nổi, dưới sự liều chết, lúc này mới đem nàng đánh lui..."

"Ồ?" Nữ tử cầm đao nhìn về phía đám người đang xem náo nhiệt ở bốn phía xung quanh, "Hắn nói là sự thật?"

Lập tức truyền đến một trận tiếng đáp lại, "Này, còn không phải là thật sao?"

"Những lời tên tiểu tử này nói vẫn còn là nhẹ, vừa nãy muội muội kia của ngươi không ai bì nổi a..."

"Muốn ta nói thì, nàng chính là đáng bị đánh!"

"Đúng! Giữa ban ngày ban mặt, trọc ghẹo gạ tình nam nhân con nhà lành chưa vợ, đánh vẫn còn nhẹ!"

Nữ tử cầm đao thu hồi lại binh khí, một tay vồ lấy Hứa Song, giọng lạnh lùng nói "Nương cùng Chương Thượng sư đã nói bao nhiêu lần rồi? Vậy mà ngươi vẫn cứ muốn ra ngoài để gây sự! Vẫn còn may để cho ta gặp được, chứ nếu không sẽ bởi vì ngươi mà làm chậm trễ việc đại sự ngày mai, xem nương có đánh gãy chân của ngươi không nhé!"

Hứa Song lập tức ỉu xìu xuống, "Tỷ, ta không dám nữa rồi, sự việc hôm nay ngươi cũng đừng nói với nương..."

"Thật sự đúng là thành sự chưa thấy mà bại sự có dư!" Nữ tử cầm đao nắm lấy cổ áo sau của Hứa Song, khua tay đối với đám người đang vây xem, "Tránh hết ra." Sau đó xoay người rời đi.

Hứa Dương nhíu nhíu mày, cao giọng nói "Ngươi cứ như thế mà đi sao?"

Nữ tử cầm đao dậm chân, quay người trở lại, "Bằng không thì còn muốn như thế nào?"

Hứa Dương đi ra khỏi cửa tiệm, chỉ vào Hứa Song, không nhanh không chậm nói "Bảo nàng dập đầu bồi tội với Thiết Man, bồi thường tiền thuốc men cho Thiết Trụ cùng các tiểu nhị cửa tiệm, còn có tổn thất trong tiệm."

"Ồ?" Nữ tử cầm đao không nhìn thấy bộ dạng của hắn dưới chiếc mũ rộng vành, hừ lạnh nói, "Nếu là ta không đáp ứng thì sao?"