Hứa Dương lật tay triệu Thiên Tiêu Châm ra, lạnh nhạt nói "Ngươi đại khái có thể thử một chút xem."
Nữ tử cầm đao chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm thấy được một loại hơi thở cực kỳ nguy hiểm, người thiếu niên đối diện kia dường như đang cầm trong tay một tấm bùa đòi mạng, dẫn thẳng xuống âm phủ!
Nàng hít một hơi thật sâu, chợt nhớ tới, đây chỉ là một tên nam nhân mà thôi, coi như hắn mạnh hơn, còn có thể lật tung được cả trời đi hay sao?
"Dám uy hiếp Hứa Đan ta sao?" Nàng đem trường đao rút ra, mũi đao mang theo linh lực nồng hậu dày đặc, trong không khí lưu lại một đóa đao hoa, "Ngươi thật dũng cảm!"
Hứa Dương đang định thi triển Mị Thuật, Hứa Song một bên đột nhiên vỗ vào Hứa Đan, thấp giọng kinh hô, "Tỷ! Chỗ đó, nhìn chỗ đó!"
"Nhìn cái gì?" Hứa Đan không kiên nhẫn thuận theo tay nàng chỉ nhìn về phía sau, chỉ thấy một bà lão chừng năm sáu mươi tuổi mặc một bộ quần áo màu xám rất giản dị đang chắp tay đi qua đường chậm rãi đi tới từ phía đối diện.
Nàng lúc này liền là trì trệ, trong lòng cả kinh nói, Chương Thượng sư sao lại tới nơi này?
Nàng cuống quít lại bỏ đao vào vỏ, chắp tay với Hứa Dương, "Chuyện này hôm nào lại nói." Sau đó kéo Hứa Song định đi.
"Hừ! Nói khoác lác hồi lâu, cuối cùng vẫn là muốn chạy? !" Thiết Trụ lên tiếng gầm thét, "Hôm nay không cho một cái giao phó, thì chớ nghĩ tới rời đi!"
Hứa Đan bị nàng lớn giọng giật nảy cả mình, nhìn trộm về phía đường đối diện, thấy Chương Thượng sư cũng không phát giác ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết rằng, Chương Thượng sư này làm người cực kỳ tàn nhẫn độc ác, lần trước Hứa Song đánh nhau với người đi đường, quấy rầy nàng tu luyện, liền bị nàng dùng linh thuật tra tấn, lăn lộn kêu rên trên mặt đất hơn nửa ngày.
Mà trước mắt sắp đến đại sự của Chương Thượng sư, nàng đã nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng không cho phép phát sinh rắc rối, tốt nhất đóng cửa không ra. Nếu như bị nàng phát hiện ra việc Hứa Song chẳng những trốn ra ngoài, mà còn ngang nhiên đùa giỡn nam tử một cách công khai, đánh nhau với người ta, thì cắt bỏ một cái chân cũng đều là nhẹ! Nói không chừng mình cũng phải đi theo vận rủi.
Hứa Đan chỉ đành phải cố nén sự tức giận nói "Rốt cuộc muốn như thế nào?"
"Dập đầu bồi tội, bồi thường ngân lượng!"
Hứa Đan xanh cả mặt, nhưng lại không dám phát tác, cắn răng nói "Ngươi muốn bao nhiêu? !"
Hứa Dương cười lạnh nói "Trước tiên dập đầu ba cái cho Thiết Man, bồi nàng tổn thất tinh thần ba ngàn lượng. Ngoài ra dược phí mỗi người hai ngàn lượng, đồ vật hư hao trong tiệm hai ngàn lượng. Tổng cộng là..."
Thiết Trụ vội tiếp nói "Trọn vẹn một vạn năm ngàn lượng!"
Hứa Dương cực kỳ chán ghét đối với dáng vẻ bá đạo không ai bì nổi của tỷ muội Hứa thị loại này, cho nên cũng là đòi hỏi nhiều. Kỳ thật Thiết Trụ mấy người cũng không bị thương quá nặng, nhiều nhất hai trăm lượng là có thể chữa trị hoàn mỹ như lúc ban đầu.
"Ngươi... đủ hung ác!" Hứa Đan trong lòng thật sự hận. Tuy nói sau khi nương nàng cùng Chương Thượng sư hợp tác, tình hình kinh tế của mình cũng dư dả rất nhiều, nhưng một vạn năm ngàn lượng cũng tuyệt không phải là một khoản nhỏ!
Thiết Trụ trải qua việc vừa rồi đánh nằm bẹp Hứa Song, lòng tin tăng lên nhiều đối với thiếu gia nhà mình, lập tức lại là gầm lên giận dữ, "Nếu vẫn cứ lề mề nữa thì chúng ta sẽ không khách khí!"
Mặc dù Hứa Đan không sợ nàng động thủ, nhưng quả thực lại sợ nàng lớn giọng, nghĩ đến đôi con mắt hung ác nham hiểm kia của Chương Thượng sư, liền không khỏi run rẩy một trận.
Nàng mặt đen lại nói với Hứa Song "Sững người ra đấy làm gì, lấy tiền ra a!"
"Vâng." Người sau lấy ra một chồng ngân phiếu, giọng e sợ nói, "Tỷ, ta chỉ có năm ngàn lượng..."
Hứa Đan tóm lấy những tờ ngân phiếu kia, tự mình lại bổ sung thêm mấy tờ nữa, rồi ném cho Thiết Trụ nói "Cầm lấy đi!"
Hứa Dương không nghĩ tới nàng thật đúng là nhận sợ, ngẩn người, chỉ vào Thiết Man nói "Dập đầu ba cái bồi tội, thiếu một cái đều không được."
"Ngươi!" Hứa Đan liếc mắt nhìn Chương Thượng sư, bỗng nhiên đạp một cước ở trên mông Hứa Song, "Đi a!"
Hứa Song vẻ mặt đau khổ mắt nhìn tỷ tỷ, biết rằng sự việc vớ vẩn này của mình đã làm ra kết quả kinh động đến Chương Thượng sư, đành phải xiêu xiêu vẹo vẹo quỳ gối ở trước mặt Thiết Man, "Bộp bộp bộp" dập đầu ba lần.
Thiết Trụ đếm ngân phiếu, khẽ gật đầu với Hứa Dương, người sau lúc này mới khua tay nói với tỷ muội Hứa thị "Cút đi đi. Sau này còn dám đến nơi của Hứa gia mà quấy rối nữa, thì không còn đơn giản như vậy đâu!"
Hứa Đan như được đại xá, kéo muội muội, đẩy đám người ra, cũng không quay đầu lại chạy như điên.
Bách tính đang vây xem sau lưng cũng là một trận cười vang, "Ha ha, còn tưởng rằng có năng lực gì, vậy mà lại quỳ thật."
"Đáng đời, mấy con hàng này chính là thích ăn đòn mà!"
"Nhắc tới thì hai người cũng thật là có tiền, tiện tay xuất ra hơn một vạn lượng!"
"Cho dù nhà giàu cỡ nào, cũng không thể chịu đựng được sự tung hoành của cái loại bại gia tử này..."
Đợi đến khi chạy ra cách xa hai ba dặm, Hứa Đan trong lòng vẫn còn sợ hãi mới dừng bước lại, hung tợn nhìn về phía cửa tiệm thảo dược trước đó, cắn răng nói "Dám chọc ta? Chắc chắn sẽ khiến cho các ngươi phải hối hận vì những gì hôm nay gây ra!"
Hứa Song một bên tiếp nói "Đúng, sau khi qua ngày mai, thiên hạ ở thành Phượng Minh này còn không phải của chúng ta..."
Hứa Đan cốc một phát lên trên đầu nàng, giận nói "Nếu không phải ngươi đã làm được cái chuyện tốt kia, thì ta sao phải hao tổn một vạn năm ngàn lượng đó chứ? !"
Hứa Song ủy khuất ôm đầu, cẩn thận nói "Chờ đến khi ngươi làm thiếu gia chủ Hứa gia, nào còn phải quan tâm đến chuyện tiền bạc..."
Hứa Đan lúc này mới thu liễm tức giận, híp mắt cười nói "Điều này thì cũng đúng. Đến lúc đó ta một câu, bọn hắn sẽ đều phải đi chết!"
Cùng lúc đó, tại nơi cách cửa tiệm thảo dược của Hứa gia hơn trăm bước, một tên lão giả chừng bảy mươi tuổi đang thì thầm to nhỏ với Hứa Duệ.
Người sau lộ ra ý cười, khẽ gật đầu, "Ừm, tiểu tử này xử lý không tệ, hơn nữa còn biết không để mình lộ diện, lấy sự can đảm để bồi dưỡng hạ nhân, ngược lại là có chút dáng vẻ của gia chủ tương lai.
"Xem ra cũng không cần ta phải lộ diện."
...
Ngày hai mươi tháng tám năm bốn trăm bảy mươi tư Đại Chính Quốc.
Toàn bộ Hứa phủ ở thành Phượng Minh chiêng trống tiếng động vang trời, tường được trang trí bằng sa tanh màu, và cửa ra vào được treo đèn đỏ, náo nhiệt phi phàm.
Tân khách vãng lai đem đại đạo trước cửa phủ chắn đến nỗi chật như nêm cối, quản sự trong phủ càng không ngừng đem khách nhân đón vào trong phủ, bận đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
Bách tính ở hai bên đường đang chen không ít để xem náo nhiệt, có người hiếu kỳ hỏi "Hứa phủ có việc gì vui, mà làm tràng diện lớn như vậy thế?"
"Haizz, ngươi đây cũng không biết sao? Hôm nay là nghi thức công bố gia chủ đời kế tiếp của Hứa gia!"
"Gia chủ Hứa gia chẳng phải chỉ có một con trai độc nhất à, nghe nói rằng còn là một cái tên phế vật, có thể lập ai làm gia chủ đời kế tiếp được chứ?"
"Ngươi đúng là một tên cổ hủ lạc hậu, nghe nói thiếu gia Hứa gia bái nhập vào Huyền hoa tông, tu vi tiến triển cực nhanh, bây giờ khả năng đã đạt tới Thất Mạch cảnh rồi!"
"Thật hay giả? Hai ba tháng trước không phải còn vì hắn mà luận võ chọn dâu sao, lúc ấy còn giống như không có Luyện Khí nhập môn cơ mà..."
"Hơn phân nửa là có kỳ ngộ gì đó đi, Cơ thánh trong truyền thuyết không phải cũng là ba tháng một cảnh, ba năm thành Thánh đó sao?"
"Chẳng lẽ Hứa thiếu gia này cũng là một thiên tài bẩm sinh sao? Nhưng hắn là một tên nam nhân a..."
Sau hơn một canh giờ, tiếng nhạc Hứa phủ mới dần dần ngừng lại, các tân khách nên tới cơ bản cũng đều đã đến đông đủ, bên ngoài phủ chỉ còn lại mảng lớn đám người xem náo nhiệt.
Trong không gian thoáng đãng trước sảnh chính của Hứa phủ, bày ra các loại trà quả ướp lạnh, hàng trăm người ngồi ở đây một cách trật tự.
Ngồi ở chính giữa là tộc nhân Hứa gia, những vị trí còn lại thì đều là những nhân vật có máu mặt ở trong thành Phượng Minh.
"Bẩm gia chủ, thời gian đã không sai biệt lắm." Hoàng quản gia ra hiệu với Hứa Duệ.
Người sau gật đầu, chỉnh lại chiếc áo choàng màu tím thêu hoa văn tinh xảo, sải bước lên bậc thềm trước chính điện, chắp tay vái lạy xung quanh, cất cao giọng nói "Hôm nay Hứa gia công bố gia chủ đời kế tiếp, chư vị có thể đến đây tham dự, Hứa mỗ vô cùng cảm kích."