Gia đinh kia trợn con mắt thật lớn, toét miệng nói "Thiếu gia, đó cũng không phải là một con hàng biết phân rõ phải trái, hơn nữa, trông còn có vẻ lưu manh, ngài đi sợ là không ổn đâu..."
Hứa Dương lạnh nhạt nói "Ta tự có chừng mực, ngươi không cần phải lo lắng."
Hắn thấy gia đinh kia vẫn là không chịu, đành phải nhấn mạnh, "Ta là gia chủ đời kế tiếp, có người trong nhà xảy ra chuyện đương nhiên phải đi quản! Ngươi cứ dẫn đường là được."
"Cái này... vâng." Gia đinh kia đành phải dẫn Hứa Dương đi tiệm phủ, mấy người khác thì cuống quít chạy tới bẩm báo đại quản gia cùng gia chủ.
Hứa Dương đi theo gia đinh ra được mấy bước, cúi đầu nhìn xuống quần áo trên người mình, lại là không khỏi nhíu mày.
Sau khi hắn trở về đã thay đổi bộ đồ thường mặc trong Hứa phủ, cộng với khuôn mặt rất dễ nhận biết của mình, chỉ sợ đi ra ngoài thì sẽ bị người nhận ra ngay.
Chung quy lại vẫn còn có một tên thích khách Huyền Hoa tông tùy thời nhớ thương cùng với chính mình, tiết lộ ra hành tung vẫn còn vô cùng nguy hiểm.
Hắn nhìn sang gia đinh bên cạnh dáng người không sai biệt lắm so với mình, nên vội vàng phân phó nói "Lấy một bộ y phục của ngươi đến, nhanh!"
"Ơ? Rõ!"
Gia đinh kia không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn là chạy vội đi lấy ra một bộ phục sức hạ nhân.
Hứa Dương nhận lấy rồi nhanh chóng mặc vào bên ngoài y phục của mình, khi nhìn thấy mấy người làm vườn đội mũ nón lá rộng vành đi ngang qua, hắn lập tức tiến lên lấy mũ rộng vành đội trên đầu, lúc này mới an tâm xuất phủ.
Hai người đi một đoạn về phía tây thành, Hứa Dương ngại gia đinh kia cước trình quá chậm, dứt khoát đem nàng nhấc lên, thi triển thuật Ngự Phong, phóng đi dọc theo con đường.
Người đi đường đều là giật mình quay đầu lại, "Ah, hai người vừa rồi kia chân không chạm đất, giống như là đang bay vậy!"
"Ừm, ta cũng nhìn thấy, chỉ là đi quá nhanh, không nhìn thấy rõ là ai..."
"Điều này vẫn còn phải nói sao? Khẳng định là một Tiên sư của đại tông phái nào đó rồi!"
"Sao ta cảm thấy giống như là một nam tử vậy?"
"Không có khả năng, nam nhân nào có thể lợi hại được như vậy chứ..."
Hứa Dương lướt đi một đường bảy tám dặm, gia đinh được hắn mang theo bị loại "Đua xe tốc độ cao" này dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Lại qua một góc đường rẽ, gia đinh chỉ vào một cửa tiệm thảo dược được trang trí đẹp mắt cách đó không xa, thở hổn hển nói "Thiếu, thiếu gia, chính là chỗ đó." Có vẻ như nàng còn mệt hơn cả tự chạy.
Nàng vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng vang trầm "Bành", một bóng người bay ngược ra khỏi cửa tiệm và rơi xuống đất một cách nặng nề.
Sau đó, một giọng nữ tử cực kỳ phách lối vang lên truyền ra từ trong cửa tiệm, "Nói cho các ngươi biết, ngày mai cửa tiệm này sẽ thuộc về chị đây. Dám không làm theo ý của chị mày đây à, ta sẽ khiến cho tất cả các ngươi đều phải cút xéo!"
Hứa Dương nhíu mày, thả gia đinh trong tay ra, phi nhanh về phía người bị quẳng xuống đất kia, đợi đến gần mới thấy đó chính là Thiết Trụ.
Hắn vội vươn tay đem người sau đỡ dậy, "Chuyện gì đang xảy ra?"
"Đa tạ!" Thiết Trụ thấy là người của Hứa phủ, lau vết máu trên khóe miệng, tức giận nói, "Tên này vốn là đến mua linh dược, nhưng lại nổi lên thói dâm đãng, động thủ đùa giỡn tiểu Mạn.
"Tiểu nhị trong cửa tiệm tranh luận phải trái cùng với nàng, nàng lại ngang nhiên động thủ đánh người, mấy tên tiểu nhị đều thụ thương..."
Thiết Trụ quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt dưới mũ rộng kia, không khỏi sững sờ, "Thiếu, thiếu gia?"
Hứa Dương dựng lên một cái thủ thế im lặng, nhỏ giọng nói "Chớ có tiết lộ ra thân phận của ta."
"Vâng." Thiết Trụ lên tiếng, lại vội nói, "Ngài mau trở về, tên này cực kỳ hung ác, không cần thiết phải làm ngài bị thương..."
Hứa Dương ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nữ nhân khoảng hai mươi tuổi bên trong cửa tiệm, quần áo gọn gàng, mặt mày diễm lệ, bên trên má trái có một vết sẹo doạ người, đang định đi sờ mặt của một tên thiếu niên.
Nam tử trẻ tuổi kia thân thể gầy gò, kinh hãi trốn ở giữa quầy, nhưng mắt thấy đã bị bức đến góc tường, dọa đến nỗi nắm chặt song quyền, nhắm chặt hai con mắt lại.
Nữ nhân mặt sẹo cười dâm tà nói "Nếu là gia phó người hầu của Hứa gia, vậy thì càng dễ xử lí! Nào, trước hết để cho chị đây qua nắm tay một cái cho đỡ thèm, ngày mai sẽ đem ngươi đón tới phòng ta, hắc hắc hắc."
Cái gọi là "Gia phó người hầu", là chỉ bậc cha chú thậm chí tổ tông đều đang là gia phó của Hứa gia, bản thân cũng là hạ nhân từ thuở nhỏ ở Hứa gia, phụ thuộc cực kỳ nghiêm trọng đối với Hứa gia, căn bản là đem cả đời bán cho Hứa gia. Mà hai tỷ đệ Thiết Trụ Thiết Man chính là loại tình huống này.
"Đó chính là đệ đệ của ngươi sao?" Hứa Dương nhìn qua thiếu niên kia, hỏi Thiết Trụ nói.
"Vâng... thiếu gia, ngài mau trở về đi thôi, ngay cả hộ vệ Luyện Khí Nhất Trọng bên trong cửa tiệm cũng đều không phải là đối thủ của người kia, đoán chừng thực lực nàng cũng khoảng Luyện Khí Tam Tứ Trọng!"
"Ngươi cứ yên tâm." Hứa Dương lôi kéo nàng tiến vào cửa tiệm của Hứa gia, "Ta đã không còn dáng vẻ như lúc rời khỏi nhà nữa rồi, dưới Thất Mạch cảnh ta cũng đều có thể so chiêu được một chút."
Thiết Trụ khẽ giật mình, chợt nhớ tới Xảo Nhạn từng nói qua, thiếu gia đã từng đánh bại cường giả Thất Mạch cảnh hậu kỳ. Xem ra nàng cũng không phải là ăn nói lung tung!
Hứa Dương mắt thấy người mặt sẹo đang định sờ vào khuôn mặt của Thiết Man, lập tức giận quát một tiếng, "Dừng tay lại!"
"Con mẹ nó chứ ai mà lại đi xen vào việc của người khác thế? !" Nữ nhân kia ngoẹo đầu xoay người lại, biểu lộ dữ tợn, "Có tin hay không chị đây sẽ đánh cho ngươi..."
Nàng bỗng nhiên kịp phản ứng lại, người vừa lên tiếng nói chuyện chính là một nam tử, không khỏi lộ ra nụ cười bỉ ổi, "Ôi —— tiếng quát thôi mà vẫn còn nghe rất êm tai, để chị đây nhìn diện mạo nhỏ nhắn của ngươi một cái nào."
Nàng vứt Thiết Man xuống, thoắt một cái đã đi tới chỗ Hứa Dương, giơ tay đang định lấy mũ rộng vành trên đầu của hắn xuống.
"Làm càn!" Thiết Trụ bước nhanh về phía trước, ngăn ở trước người Hứa Dương, gầm thét nói, "Ngươi vậy mà lại dám..."
Nàng nhớ tới thiếu gia vừa nãy đã từng căn dặn, đem nửa câu nói sau nuốt xuống.
Hứa Dương thì ấn mạnh cái mũ rộng vành xuống, giọng lạnh lùng nói với nữ nhân mặt có vết sẹo kia "Dám đến Hứa gia nháo sự? Tự trói bản thân ngươi lại đi, đừng đợi ta phải xuất thủ sẽ không còn kịp nữa đâu."
"Ha Ha!" Nữ nhân kia nghe thấy vậy cười to, "Ừm, giọng nói rất êm tai, lại còn biết đùa khiến chị đây vui vẻ, không tệ! Tên là gì? Ngày mai cả ngươi cũng phải thu đi cùng!"
Nhưng vào đúng lúc này, ngoài tiệm có hai tên sai dịch tuần tra cất bước đi đến, la ầm lên nói "Có thông tin cho rằng có người đang trêu ghẹo gạ tình một nam nhân chưa vợ con nhà lành ở đây?"
"Dám gây chuyện ở trong cửa tiệm của Hứa gia, lá gan cũng không nhỏ a."
Thiết Trụ chỉ một chỉ vào nữ tử mặt có vết sẹo kia, nghiến chặt lấy hàm răng nói "Hai vị đại nhân, chính là nàng!"
Nhưng mà, đúng lúc khi hai tên sai dịch kia thấy tướng mạo người sau, lập tức khách khí chắp tay cười nói "Ai da, là Hứa cô nương, ngài sao lại ở chỗ này?"
Hôm qua vị Hứa cô nương này đã uống rượu với Tuần Phòng Quan Ngụy đại nhân lãnh đạo trực tiếp của các nàng, các nàng sao mà có thể lại không biết được chứ?
Hai người lại nhìn về phía đám người đang xem náo nhiệt ở bên ngoài, vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nói "Hứa cô nương, ngài coi như là cho chúng ta chút mặt mũi, hôm nay liền..."
"Được, cho các ngươi mặt mũi." Nữ tử mặt sẹo cười đắc ý, "Dù sao người mà chị đây thích cũng đã nhìn kỹ rồi, ngày mai sẽ đến đón đi cũng không muộn."
Nàng nói xong, đang định đi ra ngoài cửa.
Bách tính đang xem náo nhiệt ở bên ngoài tiệm lập tức nghị luận lên, "Người này lai lịch là gì? Sai dịch cũng không dám động tới nàng?"
"Dám gây sự ở Hứa gia, khẳng định là có chút địa vị."
Có một người đã chứng kiến toàn bộ sự việc nói "Vừa nãy một mình nàng đã hạ gục năm sáu tên tiểu nhị, thực lực cực mạnh!"
"Hừ, ức hiếp nữ nhân bá chiếm nam nhân, càng lợi hại càng là tai họa!"
"Không biết gia chủ Hứa gia có lộ diện ra hay không..."
"Đứng lại!" Hứa Dương lạnh giọng nói, "Ai bảo ngươi đi thế hả?"
"Ai yo," Nữ tử mặt sẹo quay đầu lại, cười dâm tà nói, "Sao nào, không nỡ để chị đây đi à?"
"Muốn đi cũng được, đánh gãy một cánh tay trước."