Hứa Dương nghe thấy vậy không khỏi đau cả đầu, thầm nghĩ, nàng làm sao lại biết mình quay trở về chứ? Tin tức này cũng để lộ đến mức quá nhanh rồi! Haizz, đều do nương hứa hẹn tùy ý với người ta, bây giờ ngược lại khiến cho mình giống như mấy loại người xấu xa vậy...
Hắn bất đắc dĩ từ trong giữa phòng đi ra, xấu hổ cười một tiếng vái chào nói với Đường Tiểu Tuyết mặt đen như than, tóc đầu đinh, "Biểu tỷ, ngươi đã đến rồi sao?"
"Tiểu Dương!" Đường Tiểu Tuyết thấy hắn tới, lúc này hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt, cực kỳ kích động nói, "Ta đã nghe nói về việc ngươi đánh lui cao thủ Thất Mạch cảnh hậu kỳ ở Huyền Hoa tông."
Nàng vừa nói, trên mặt vừa lộ ra sắc mặt khẩn cầu, "Ta biết, lấy tu vi của ta bây giờ còn lâu mới xứng được với ngươi, nhưng ta vẫn còn trẻ, còn có nhiều thời gian tu luyện, chỉ cần ngươi chịu chờ ta..."
Hứa Dương dở khóc dở cười, vội vàng nói "Biểu tỷ, tu vi gì đó cũng không quan trọng, quan trọng là ta thật sự là không có cảm giác đối với ngươi, ta chỉ coi ngươi như là tỷ tỷ của ta mà thôi!"
"Ngươi không cần phải lừa gạt ta!" Đường Tiểu Tuyết lập tức cao giọng xen vào lời hắn, "Không một tên nam tử nào trong thiên hạ là không muốn tìm được một nữ nhân mạnh hơn chính mình làm chỗ để dựa vào, ta cũng không trách ngươi!"
"Không phải, ta quả thực cũng không quan tâm về điều đó," Hứa Dương vẻ mặt đau khổ nói, "Với ta mà nói, tình đầu ý hợp là nhất..."
Đường Tiểu Tuyết lại vẫn là gấp siết chặt nắm tay, tự nhủ nói "Tiểu Dương, ta biết, do ta trước kia tu luyện là không đủ khắc khổ, nhưng sau này ta nhất định sẽ cố gắng gấp bội! Năm năm... Không, ba năm, ngươi đợi ta ba năm! Ba năm sau tu vi ta nhất định sẽ tiến nhanh, một lần nữa trở thành chỗ cho ngươi dựa vào!"
Hứa Dương bất đắc dĩ nâng trán, "Biểu tỷ, dưa hái xanh không ngọt, ngươi đâu cần phải như thế chứ?"
"Tiểu Dương, có câu nói là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây!" Đường Tiểu Tuyết dùng sức ưỡn ngực lên, tự vỗ ngực mình boong boong, "Chớ thấy ta tu vi bây giờ kém xa ngươi, nhưng ba năm sau tình hình là như thế nào vẫn còn chưa thể biết được! Ta là nữ nhân, tu vi tất càng dễ đề cao hơn so với nam nhân như ngươi này.
"Ta nguyện cùng ngươi ước định, ba năm sau ta sẽ quay lại Hứa phủ, so tài với ngươi.
"Nếu là ta thua, việc hôn ước tuyệt không nhắc lại. Nếu là ta thắng, ngươi phải gả cho ta.
"Ngươi có dám tiếp nhận cái ước hẹn ba năm này của ta không? !"
Cái gì? Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây gì? Còn có "Ước hẹn ba năm" nữa chứ?
Hứa Dương không khỏi toàn thân khẽ run.
Hít hà —— những lời này nghe sao quen tai thế nhỉ? !
Hắn trong lòng hơi động, vội vàng nhìn vào trên tay Đường Tiểu Tuyết, liền thấy ngón trỏ của nàng đeo một chiếc nhẫn bạc chạm khắc tinh xảo, hình như là cuộn một con rồng!
Trời đ-, thật sự là có? !
Hắn chỉ vào chiếc nhẫn kia, thử dò xét nói "Ngươi đem cái này cho ta được không?"
"Chiếc nhẫn á?" Đường Tiểu Tuyết sững sờ, "Đây là di vật cha để lại cho ta..."
Lại còn là di vật? ! Hứa Dương nhanh chóng cân nhắc một phen, cắn răng nói "Chỉ cần ngươi đem nó cho ta, ta sẽ đáp ứng với việc so tài của ngươi!"
"Cũng được, cứ xem như là tín vật để chúng ta ước định đi!" Đường Tiểu Tuyết một tay tháo chiếc nhẫn xuống, trịnh trọng đưa tới trước mặt Hứa Dương.
Hứa Dương đại hỉ, cầm lấy chiếc nhẫn kia, lập tức chú nhập linh lực vào bên trong.
Căn bản là không có cách rót vào được một chút nào.
Hắn lại tụ tập linh lực ở đầu ngón tay, dùng động tác cực nhỏ rạch ngang bàn tay, lặng lẽ đem bôi một vệt máu lên trên chiếc nhẫn.
Vẫn không có phản ứng gì.
Ừm? Chẳng lẽ là do mình đã nghĩ nhiều rồi sao, đây chính là một chiếc nhẫn bình thường chăng? !
Hắn đang mải suy nghĩ, đã thấy Đường Tiểu Tuyết quay người một cách tiêu sái, nhanh chân đi cũng không quay đầu lại, chỉ nghe thấy một câu cực kỳ phóng khoáng của nàng, "Ba năm, ta nhất định sẽ thắng ngươi!"
"Haizz..." Hứa Dương cầm lấy chiếc nhẫn kia, ngơ ngác đứng ở ngay tại chỗ, đuổi cũng không được mà không đuổi thì cũng không được, trong lòng âm thầm cầu nguyện, Thần Thiên Bồ Tát phù hộ! Để Đường Tiểu Tuyết tuyệt đối đừng là một người xuyên không tới a!
Hứa Duệ tiễn Đường Tiểu Tuyết một đoạn, trong sảnh, thấy Hứa Dương vẫn còn đang sững sờ cầm chiếc nhẫn kia, thở dài nói "Tiểu Tuyết cái đứa nhỏ này, cũng quá bướng bỉnh một chút rồi.
"Có điều con đáp ứng cái việc đổ ước này cũng tốt, để cho nàng đắm chìm trong tu luyện, có lẽ sau ba năm nàng sẽ quên đi việc này.
"Hơn nữa nương cũng tin tưởng, ba năm sau nàng có lẽ là vẫn không phải là đối thủ của con."
Hứa Dương vẻ mặt đau khổ gật đầu, cảm thấy hôm nay mình đã mạnh mẽ làm một vai nhân vật phản diện rồi. Còn cùng Đường Tiểu Tuyết tỷ thí, có Thiên Vận Triền Tâm Công trong tay, cộng thêm lượng tài nguyên tu luyện dồi dào của mình, chắc chắn là sẽ thắng không thể bại.
Hắn lập tức dùng tay phải nắm một phát thật chặt, đem chiếc nhẫn kia ép thành bột mịn, lúc này càng chắc chắn thêm rằng bên trong nó không có lão gia gia hay là lão nãi nãi nào.
Lúc này, một tên hạ nhân ở ngoài cửa bẩm nói "Gia chủ, cơm trưa đã chuẩn bị xong."
"Được." Hứa Duệ kéo nhi tử, mỉm cười nói, "Đi, chúng ta ăn cơm trước. Ồ, còn phải mời hai vị sư điệt kia của con cùng ngồi vào một chỗ."
Hứa Dương lại nhớ tới một người, nói với mẫu thân "Nương, Thiết Trụ đang ở đâu? Con cũng muốn kêu nàng đi cùng theo."
"A..." Hứa Duệ sửng sốt, "Sau khi ta quay trở về vẫn bận hủy hôn cùng việc đại di của con, ngược lại là đã quên mất cả nàng!
"Xảo Nhạn, mau đi tới kho chứa củi đưa Thiết Trụ đến đây."
Ngược lại cũng khó trách nàng thái độ biến hóa đến nhanh như vậy, lúc trước nếu không phải do Thiết Trụ đã mạo hiểm giúp Hứa Dương trốn thoát khỏi nhà, thì không có việc hắn sẽ bái nhập Huyền hoa tông. Nhi tử mình đến bây giờ cũng vẫn là một nam tử bình thường chưa Luyện Khí nhập môn.
Nếu phải tính toán ra, thì đó chính là Thiết Trụ đã lập xuống một đại công đối với Hứa gia a!
Hứa Dương vội vàng ngăn hạ nhân tên là Xảo Nhạn lại, "Thôi không cần, vẫn là con tự mình đi thôi."
Hứa Duệ gật đầu, "Cũng được."
Hứa Dương đi theo Xảo Nhạn vào kho chứa củi, liền ngửi thấy một mùi nấm mốc, vội vàng chỉ vào trên cửa khóa lớn nói "Mau mở ra!"
"Vâng."
Cánh cửa mở ra, một tên nữ tử cao lớn ở bên trong lấy tay che chắn ánh nắng chói mắt đang xuyên thấu vào, chỉ nhìn thấy bóng người ở cửa kia rất giống với người mà mình vẫn đang ngày đêm suy nghĩ tương tư trong lòng.
Nàng không khỏi lẩm bẩm, nói "Thiếu gia? Là ngươi sao? !"
Hứa Dương nhìn về phía nhà kho gỗ bẩn thỉu, một nữ tử toàn thân mặt mũi tràn đầy vết bẩn, tản ra vị hôi chua kia, cánh mũi có chút hơi cay cay, bước lên phía trước đem nàng đỡ lên, dùng sức gật mạnh đầu nói "Là ta! Thiết Trụ, đã khiến ngươi phải chịu khổ rồi..."
Thiết Trụ lại liếc nhìn bên ngoài cửa, gấp nói "Thiếu gia, sao ngài lại quay trở về? ! Ta không sao, ngài đi mau, đừng để gia chủ phát hiện ra!"
Hứa Dương rất là cảm động, đem nàng kéo ra khỏi kho củi, ôn nhu nói "Ngươi yên tâm, nương đã đáp ứng ta giải trừ hôn ước với những người đó rồi."
Một bên, Xảo Nhạn cười nhẹ nhàng nói "Thiết Trụ tỷ, thiếu gia bây giờ thế nhưng là tu vi tinh tiến, đã đánh bại cao thủ Thất Mạch cảnh hậu kỳ. Ngày mai phu nhân sẽ muốn tuyên bố hắn là gia chủ đời tiếp theo ở trước mặt mọi người!"
"Thật sao? !" Thiết Trụ khó có thể tin được nhìn về phía Hứa Dương, vẫn không khỏi có chút say mê, cuống quít nhéo mạnh một phát ở trên chân của mình, trong lòng thầm trách, sao mình lại có thể mạo phạm như vậy ở trước mặt thiếu gia chứ?!
Hứa Dương mỉm cười gật đầu, "Vận khí ta không tệ, bái nhập Huyền Hoa tông, có một sư phụ tốt.
"Đúng rồi, trước tiên không nói những việc này, ngươi mau rửa mặt trước đi, thay một bộ y phục, ta muốn mời ngươi ăn cơm, sau đó còn có một chuyện khác nói cho ngươi."
"Ừm, được!" Thiết Trụ có chút nghẹn ngào, không ngừng gật đầu, trong lòng cảm thán, không nghĩ tới còn có thể gặp lại được thiếu gia, chỉ cần thiếu gia bình an, tất cả những việc mình đã làm cũng đều là đáng giá...