"Ồ?" Hứa Dương chỉ vào Ô Khúc Hâm, ra hiệu với Hạng Tinh, "Tìm thử xem."
"Vâng."
Hạng Tinh đang định tiến lên, thì nghe thấy Ô Khúc Hâm nói "Không có ở trong túi áo, nếu không sớm đã bị người lấy đi rồi. Trước tiên mở khóa Trấn Linh ra, ta sẽ lấy cho các ngươi xem."
Hứa Dương gật đầu đối với Hạng Tinh, người sau lấy ra một khối phù bài chú nhập vào linh lực, điểm một cái ở trên lưng Ô Khúc Hâm.
Cánh tay của Ô Khúc Hâm lập tức khôi phục lại sức mạnh, vội vàng gỡ một tấm vải to bằng nửa lòng bàn tay trên lớp quần áo xuống, đưa cho Hứa Dương nói "Đây chính là nó."
Hứa Dương dùng Thu Hòa Thảo của hắn thử một chút, hẳn là không độc, thế là cầm tới trước mắt nhìn kỹ, chỉ thấy vật kia hiện lên hình quạt, toàn thân đen nhánh, gỗ cũng không phải gỗ sắt cũng không phải sắt, trọng lượng khá nặng, mặt trên còn có lít nha lít nhít "Linh văn".
Hắn thử chú nhập vào linh lực, lại phát hiện ra cái thứ đồ chơi này căn bản chính là một khối gỗ phiền phức khó chịu, linh lực hoàn toàn không cách nào tiến vào được, "Ngươi dám gạt ta sao?"
Ô Khúc Hâm vội vàng thề thốt nói "Tất cả những điều ta nói đều là thật! Đây chỉ là mảnh vỡ 'Dung Thiên Đỉnh', cho nên vô pháp sử dụng.
"Ờ, theo lời tổ tiên nhà ta truyền lại, thì nếu như có thể tìm thấy được tất cả tám mảnh vỡ 'Dung Thiên Đỉnh', lệnh cho nam tử đặt mình vào trong đó, nó sẽ có thể trừ bỏ được lời nguyền Thiên Ma trên người.
"Nếu là giao cho người tu vi cực cao đến thôi phát, tiếp tục chín chín tám mốt ngày, thậm chí có thể khiến tất cả nam nhân trên thế giới này sẽ không còn bị nguyền rủa nữa!"
"Thật huyền bí?" Hứa Dương híp mắt nhìn chằm chằm vào tên tù nhân, "Vì sao không thấy cao tầng tam Thánh ngũ Tông tìm những thứ này?"
"Tìm rồi, đương nhiên là tìm rồi! Từ một nghìn hai trăm năm trước đã bắt đầu không ngừng tìm kiếm, nhưng mảnh vỡ 'Dung Thiên Đỉnh' sớm đã tản mát, thủy chung chưa thể tìm thấy được, về sau cũng dần dần chìm lắng xuống rồi."
"Ừm, câu chuyện không tệ, có thể ký tên đóng dấu được rồi." Hứa Dương tiện tay đem mảnh vỡ "Dung Thiên Đỉnh" kia ném trả lại cho Ô Khúc Hâm, liếc mắt ra hiệu một cái với Hạng Tinh, "Khóa lại đi."
Nói đùa, loại đồ chơi này lừa gạt người chưa từng nhìn thấy qua việc đời thì vẫn còn được. Hứa Dương thầm nghĩ, anh đây, thế nhưng là đã thấy qua "Đạo Sáng linh bảo", Thiên Tiêu Châm trải qua sự ăn mòn mấy ngàn năm bởi sát khí, khí hồn đã chết, cũng còn có thể tự mình hội tụ được Linh Nguyên thiên địa.
Những bảo vật được tạo ra bởi sự hợp nhất của tám "Chí Đạo Linh Bảo" này của ngươi, vậy mà ngay cả linh lực cũng đều không thể rót vào được, rõ ràng chỉ là một khối gỗ bình thường.
Ô Khúc Hâm cẩn thận nhìn vào hắn nói "Ngươi, không tin lời ta nói phải không?"
"Tin hay không tạm thời không đề cập tới." Hứa Dương thấy khóa Trấn Linh đã khởi động, ra hiệu mấy người tiếp tục lên đường, "Tất cả những lời ngươi nói này, cùng với việc ngươi sát hại Ngô Cử Tân không có nửa phần quan hệ."
"Đương nhiên là có liên quan!" Ô Khúc Hâm gấp nói, "Điều này không thể nói rõ ra được, các nàng đã hãm hại ta, sau đó là có thể cướp đi mảnh vỡ 'Dung Thiên Đỉnh'!"
Hứa Dương cõng giỏ dược trên lưng, vừa đi vừa nói "Ồ? Ngươi thử nói xem, ngươi bị cái gì hãm hại."
"Hắc hắc, ta biết là ngươi sẽ không nỡ để cho ta chết mà!" Ô Khúc Hâm nhếch miệng cười một tiếng, rồi nói, "Ba tháng trước, ta đi Thanh Dương Lĩnh, à... làm chút chuyện.
"Khoảng giờ Tý, ta chợt nghe thấy Ngô Cử Tân Ngô sư tỷ phát ra tiếng kêu thảm, thế là vội vàng chạy đến xem xét.
"Liền thấy một đạo hắc ảnh phóng ra cực nhanh từ trong phòng nàng, tu vi ta thấp, không đuổi theo kịp, chỉ có thể quay lại để kiểm tra xem xét tình hình của Ngô sư tỷ, không nghĩ nàng đã chết ngay tại chỗ.
"Sau đó người của Thanh Dương tông chạy tới đem ta vây quanh, cứ nhất quyết phải vu cho ta tội giết Ngô sư tỷ..."
Mặc dù Hứa Dương cảm thấy nàng đang nói dối, nhưng trên đường đi cũng rất buồn tẻ, tạm thời cứ cho là đang nghe lời giải thích, "Chờ chút trước đã, ngươi là đệ tử của Thanh Dương tông sao?"
Một bên, Hạng Tinh nói "Ta đã xem qua ở Vụ Đức Điện, nàng là đệ tử của Khuê Ảnh môn."
Nàng lại bồi thêm một câu nữa, "Khuê Ảnh môn chủ tu Ma đạo."
Hứa Dương gật đầu, dù sao thì Ma đạo cũng không được người đời chào đón, nhưng vẫn là một trong ngũ đại chí đạo "Tiên, Phật, Võ, Ma, Tạp", Thần Trì Giới vẫn còn có không ít người đang tu luyện.
Hắn liếc xéo Ô Khúc Hâm, "Ngươi một tên đệ tử Khuê Ảnh môn, nửa đêm chạy tới Thanh Dương tông làm cái gì?"
"Cho nên ta nói bọn họ đã hãm hại ta!" Ô Khúc Hâm trách móc nói, "Lần này ta là phụng mệnh sư môn, đi đến gần Thanh Dương Lĩnh để sưu tập một loại linh dược, trên đường gặp phải đệ tử Thanh Dương tông, nói rằng trên Lĩnh của các nàng có loại linh dược này, muốn ta đi theo các nàng để lấy.
"Chờ đến khi ta lên được Thanh Dương Lĩnh, thì các nàng lại tìm một cái cớ khiến cho ta phải dừng lại ở giữa sườn núi, chờ đợi ròng rã gần nửa ngày, kết quả là ban đêm Ngô sư tỷ liền xảy ra chuyện..."
"Dừng lại," Hứa Dương giơ tay cắt ngang lời nàng, "Ngươi vừa mới nói bị người của Thanh Dương tông vây quanh, vậy ngươi làm thế nào để thoát thân được?"
Ô Khúc Hâm ngẩn người, nháy mắt nói "À, ta trước kia thường đi thăm viếng Ngô sư tỷ, đã quen thuộc đối với địa hình trên Lĩnh, dùng 'Mang Độn Thuật' do sư môn truyền lại để trốn thoát. Về sau ta chạy thẳng một đường đến gần Huyền Hoa tông, lại vô ý bị đệ tử của quý phái bắt được."
Hứa Dương lại hỏi "Ngô Cử Tân là tu vi gì?"
Hạng Tinh nói "Ngô sư thúc chính là Thất Mạch cảnh sơ kỳ."
"Ồ? Điều này thì kì quái rồi nè," Hứa Dương nhíu mày nói, "Ô Khúc Hâm vẻn vẹn chỉ là Luyện Khí Nhị Trọng, lại có thể hại chết được cường giả Thất Mạch cảnh sơ kỳ?"
Hạng Tinh nhớ lại thông tin nhiệm vụ đã xem qua ở Vụ Đức Điện, nói "Ngô sư thúc là bị giết chết bởi một loại độc chướng luyện chế từ sát khí, mà Ô Khúc Hâm này tu là Ma đạo, chính là sở trường của nàng."
Hứa Dương gật đầu, quay qua nói với Ô Khúc Hâm "Những điều ngươi vừa rồi nói này, đã từng nói qua với Phụng Luật Điện chưa?"
Ô Khúc Hâm ấp a ấp úng nói "Ngoại trừ sự việc về 'Dung Thiên Đỉnh' cùng 'Bát trụ thượng cổ' ra, thì tất cả còn lại đều đã nói rồi. Chỉ là khi các nàng thấy ta là tu Ma đạo, nên căn bản không tin tưởng ta..."
Nàng lại nhìn qua Hứa Dương một cách đáng thương nói "Hứa Thượng sư, hay là ngài liền giơ cao đánh khẽ, thả ta trở về? Ờ, mảnh vỡ 'Dung Thiên Đỉnh' kia liền làm báo đáp, tặng cho ngài."
"Thôi cho ta xin." Hứa Dương mỉm cười, "Những điều ngươi vừa mới nói kia trăm ngàn chỗ hở, ngay cả Phụng Luật Điện cũng còn không có lừa được, còn muốn lừa gạt ta sao?
"Có điều chờ sau khi đến được Thanh Dương tông, ta sẽ bẩm lên tông chủ của các nàng, thỉnh nàng một lần nữa tra rõ việc này."
"Ah, Hứa Thượng sư..."
"Gọi A Thúc."
"A Thúc, lời ta nói đều là sự thật a..."
Hứa Dương không thèm tiếp tục để ý nàng nữa, nhớ lại mô tả về nhiệm vụ một lần nữa, ngược lại là không phát hiện thấy sự mâu thuẫn với những gì Ô Khúc Hâm đã nói.
Vẫn là phải chờ đến được Thanh Dương tông rồi nói sau vậy.
Hắn hạ quyết tâm, bắt đầu chuyên tâm vào việc đi đường, ven đường lại thay đổi trang phục lần nữa, giả dạng làm người buôn bán rượu, cũng từ bỏ đại lộ, trực tiếp đi qua sông núi, lúc này mới hơi yên lòng một chút.
Kỳ thật nhóm người đã tập kích bọn họ ở trong quán trọ kia cũng chỉ là ngẫu nhiên phát hiện ra Ô Khúc Hâm, liền vội vàng bố trí một cái bẫy để tập sát mà thôi, vẫn còn chưa kịp bẩm báo lên trên, cho nên Hứa Dương mấy người trên đường đi gió êm sóng lặng, cũng không gặp phải sự tập kích một lần nào nữa.
Sau chín ngày.
Hứa Dương đã nhìn thấy cổng thành thành Phượng Minh, trong lòng không khỏi cảm khái, hơn hai tháng trước, mình chật vật chạy trốn khỏi đây, truy binh sau lưng như nước thủy triều.
Mà hôm nay lại quay trở về, thì thực lực mình đã là Luyện Khí Tứ Trọng, giấu trong người rất nhiều linh bảo, linh phù, đan dược, còn có Thanh Linh Dịch có thể tương đương hơn trăm vạn lượng.
Cũng coi như là áo gấm về quê rồi!
Chờ sau khi phối hợp với nương đối phó xong rắc rối nhỏ của đại di kia, rốt cuộc sẽ không cần phải phát sầu với việc bị bức hôn nữa rồi.
Sau này Thần Trì Giới rộng lớn như vậy, mình sẽ có thể tự do ngao du rồi!