Chương 172: Miệng Lưỡi Xúi Quẩy

Đợi khi Lý Ca mấy người rời đi, Hứa Dương lập tức lấy ra Càn Nguyên Đại, bắt đầu đem tất cả "Tặng phẩm thăm hỏi" nhận được ra phân loại rồi nhét vào.

"Các loại phẩm giai linh dược tổng cộng hai mươi sáu cây, đan dược mười một viên, linh văn khí ba kiện...

"Nói tóm lại, ít nhất có thể bán được chừng ba mươi khắc Thanh Linh Dịch!"

"Đây ngược lại thế mà lại là một phương pháp tốt để phát tài!" Hắn không khỏi nheo mắt lại, cười nói, "Sau này nếu thực sự thiếu tiền dùng, chi bằng tìm người đến 'Ám sát' mình một phát..."

Có điều hắn cũng chỉ là nói cho vui mồm mà thôi, bây giờ việc "Buôn bán" của Ngọc Xã đang như mặt trời giữa trưa, chỉ cần tư tưởng buôn bán của hắn trải rộng ra toàn diện, thì mỗi tháng tiền chia hoa hồng ba bốn mươi khắc Thanh Linh Dịch sẽ dễ dàng có thể lấy được, làm sao mà cần phải làm những cái sự việc bỉ ổi kia nữa chứ.

Hắn nhìn qua thạch ốc đã trống không, rồi áng chừng Càn Nguyên Đại trong tay, không khỏi cảm thán, cái thứ đồ chơi này thật đúng là thuận tiện, hơn nữa đựng được nhiều đồ như vậy, mà cũng đều không gia tăng thêm một chút phân lượng nào.

Hắn dứt khoát lại lấy các loại linh dược Phạm Hà Thảo, Thanh Linh Tán Hoạt Thảo từ bên trong tủ đá ra, còn có một bó lớn Thiên Cức Ly Thảo bên cạnh bàn kia, cùng nhau nhét vào trong Càn Nguyên Đại.

Sau khi tiếp đãi người viếng thăm một ngày, Hứa Dương đến lúc này mới có thời gian tu luyện.

Hắn thu liễm tâm thần, đang định bắt đầu vận chuyển công pháp, liền chợt nghe thấy trong viện truyền ra một tiếng vang trầm "Bành", tiếp lấy lại là tiếng kêu âm u như quỷ "Khặc khặc"...

"Trời đ-, không phải là thích khách nữa đấy chứ!" Hứa Dương âm thầm nhíu mày, trong lòng tự nhủ, vừa nãy có lẽ không nên miệng lưỡi xúi quẩy, cái gì mà thiếu tiền tìm người đến ám sát mình chứ, lại một câu thành sấm rồi!

Hắn lấy ra phù Tiên Vụ cùng Thiên Tiêu Châm, lò dò đi đến góc phòng, đang định thi triển thuật Ẩn Nấp, thì lại nghe thấy có một thanh âm già nua la lên "Mau ngừng linh trận lại đi! Ta là Thiên Mục Các, không có ác ý!"

Thiên Mục Các? Là cái thứ gì vậy? Hứa Dương trong lòng kinh ngạc, có điều nghe ý của người này thì có lẽ cũng không phải là thích khách.

Hắn đưa tay đặt ở bên trên linh văn phía sau tủ đá, chú nhập vào một chút linh lực, lập tức liền thu được quyền khống chế mấy chỗ linh trận ngoài phòng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, ban ngày mấy tên kia vẫn là rất đáng tin cậy, vừa bố trí ra linh trận vậy mà đã tạo nên tác dụng rồi.

Nhưng do thân phận đối phương không rõ, hắn cũng không dám tùy tiện đóng tất cả phòng ngự linh trận, đầu tiên là đem dừng Viêm Ngục Trận có uy lực lớn nhất lại, sau đó cẩn thận giảm bớt uy lực Quỷ Hành Trận.

Quả nhiên, ngoài phòng động tĩnh ít hơn chút.

Hứa Dương trong tay chụp lấy Thiên Tiêu Châm, từ khe cửa nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy một bà lão đệ tử nội môn hơn sáu mươi tuổi, thân mang y sam, đang thao túng một cây dù, chống cự qua chống cự lại sự tập kích không ngừng của hai cái "Quỷ Ảnh" trước mặt.

Quần áo trên chân nàng đã cháy xém đến nỗi đen thui, hiển nhiên là vừa nãy mới bị Viêm Ngục Trận thiêu đốt, hình dáng cực kỳ chật vật.

Hứa Dương trầm giọng nói "Ngươi là ai, tới làm gì?"

Bà lão đã là đỡ trái hở phải, hoàn toàn không còn tư thế siêu nhiên xuất thế, tay áo tung bay như lúc đến kia nữa.

Nàng liều mạng đỡ lấy một cái mũi thương "Quỷ Ảnh" đang đâm tới, gấp nói "Ngươi mời Thiên Mục Các đến để xin tư vấn ý kiến, sao còn hỏi ta làm gì?

"Ồ, ta chính là Cổ Vân của Phi Hùng Phong, cũng là chấp sự của Thiên Mục Các ở Huyền Hoa tông! Trước tiên ngươi đem linh trận dừng lại rồi nói..."

Hứa Dương thầm nghĩ, nếu đối phương đã nói là đệ tử tông môn, không có che mặt, lại báo ra tính danh, có lẽ không phải là đến để hành thích.

"Ngươi đứng ở nguyên tại chỗ!" Hắn hô một tiếng, quay người đem phòng ngự linh trận dừng lại, rồi tiếp tục nói từ trong phòng, "Ta không có tìm Thiên Mục Các, ngươi có nhầm lẫn gì rồi? Hơn nữa Thiên Mục Các là làm gì?"

Hai cái "Quỷ Ảnh" biến mất ngoài nhà, Cổ Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bình thường nếu có người trong tông môn định ngày hẹn nàng, chính là chủ sự một Phong nếu không khách khí cung kính, thì làm sao có chuyện bị chật vật giống đêm nay như vậy?

Nàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nhưng cũng không dám động đậy gì, chỉ vào vách tường thạch ốc nói "Ngươi đã vẽ dấu ấn đó ở trên tường, Thiên Mục Các thấy ấn mà tới, chẳng lẽ không phải ngươi tìm ta đến đây sao?"

"Cái dấu ấn gì?" Hứa Dương cẩn thận ra khỏi phòng, lấy phù Chiếu Sáng ra nhìn qua, chỉ thấy nơi nàng vừa chỉ vào đúng là phù văn tấm bản đồ mà hôm qua Điển Thanh dựa vào đó để vẽ ra.

Hắn nhíu nhíu mày, "Thiên Mục Các? Các ngươi là làm gì?"

Cổ Vân sững sờ, hờn nói "Ngươi đã không biết Thiên Mục Các, sao còn vẽ ra dấu ấn này?"

"Tiện tay vẽ ra chơi."

Cổ Vân dở khóc dở cười, đành phải giải thích nói "Nếu bàn về điều này thì thông tin tin tức ở trên khắp Lai Châu ai tinh thông nhất, vậy nếu không phải Thiên Mục Các ta thì không ai có thể hơn được nữa.

"Tai mắt trong Các trải khắp thiên hạ, có thể nói không gì không biết không gì không hiểu. Chỉ cần ngươi giao ra đủ tiền, Thiên Mục Các sẽ có thể nói cho ngươi biết bất cứ chuyện gì!"

Hứa Dương bừng tỉnh đại ngộ, "Chính là bán thông tin tình báo rồi?"

"..." Cổ Vân nhíu mày nói, "Cũng có thể nói như vậy."

Hứa Dương lấy tấm bản đồ có được từ trong tay Đổng Thịnh ra, ve vẩy với Cổ Vân, "Bản đồ này là của các ngươi bán cho Tặc Vương phải không?"

"Cái này... việc liên quan đến giao dịch với người khác, ta không thể để lộ."

"Ơ! Vẫn còn rất có phẩm đức nghề nghiệp đấy nhỉ. Thôi được rồi, dù sao thì nàng cũng đã lọt lưới rồi." Hứa Dương khua tay, "Không có chuyện gì thì ngươi cứ về đi, nhớ kỹ sau này đến nhà người ta phải gõ cửa trước, bị linh trận đả thương thì chỉ có thiệt."

Cổ Vân mặt đều đen lại, kỳ thật lấy nàng thực lực Luyện Khí Cửu Trọng, nếu như cẩn thận đề phòng, những thứ này nhiều nhất chỉ là sơ giai linh trận còn không đến mức khiến cho nàng luống cuống tay chân. Nhưng ai có thể nghĩ tới, có người tìm Thiên Mục Các để mua tin tức, mà lại đem dấu ấn vẽ ở giữa một nơi đầy linh trận như thế này chứ, suýt nữa không có đem nàng bem chết.

Nàng thấy Hứa Dương muốn quay người đi vào nhà, vội ngoắc lại nói "Này, quay lại!

" 'Thiên Mục Các đến, hỏi tất có đáp!' đây là nghiêm quy trong Các. Ngươi vẫn còn chưa hỏi về sự việc, thì không thể cứ đi như thế được!"

"Ơ?" Hứa Dương quay đầu lại, giơ tay nói, "Thật sự là không phải do ta muốn tìm ngươi tới mà..."

"Không được, ta đến Huyền Hoa tông mấy chục năm, chưa bao giờ mất công chạy tới cả. Một tin tức thấp nhất năm phân Thanh Linh Dịch, ngươi hỏi đi."

"Ép mua ép bán à? !"

"..." Cổ Vân kia nén giận, đang định phát tác, nhưng khi nàng ngước mắt lên, rồi mượn ánh sáng của phù Chiếu Sáng thoáng nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân không chút tỳ vết nào của Hứa Dương, lập tức tất cả mọi sự tức giận đều tan thành mây khói, chỉ thì thào nói, "Hứa sư đệ, đây là quy củ mấy trăm năm qua của Thiên Mục Các, ngươi coi như giúp đỡ chút, đừng làm khó dễ ta."

Hứa Dương thấy dáng vẻ "Cụ bà" chật vật không chịu nổi, lại "Cầu khẩn" như vậy, ngược lại là có chút không đành lòng, "Vẫn còn rất đắt, hơn nữa ta cũng không có nhiều thông tin muốn hỏi..."

"Ngươi tùy tiện hỏi chút gì đó, ta cũng không tin ngươi không muốn biết một bí mật nào."

"Thôi được..." Hứa Dương gật đầu, nhíu mày suy nghĩ một chút, bây giờ điều mình muốn biết nhất, chính là về tình hình không ai biết đến sự thần bí của Cảnh Hào kia.

Thế là hắn nói với Cổ Vân "Ngươi có biết Cảnh Hào hiện tại đang ở đâu không?"

"Ai?"

"Cảnh Hào. Cảnh trong Phong Cảnh, Hào trong Lục Hào Bát Quái."

Cổ Vân suy tư một lúc lâu, rồi lại lấy ra một quyển sách nhỏ lật ra nửa ngày, bất đắc dĩ lắc đầu nói "Chưa từng nghe nói qua..."

Hứa Dương nhếch nhếch miệng, "Này, vậy mà vẫn còn không biết xấu hổ khi nói 'Không gì không biết không gì không hiểu' ? Cũng không biết xấu hổ khi nhận tiền sao?"

Cổ Vân mặt càng đen hơn, "Nàng, nàng là tu vi gì? Nếu như tùy tiện chỉ là một cái tên tào lao bí đao, dĩ nhiên sẽ không có tin tức thông tin của nàng trong Các."

"Tu vi à? Thánh Nguyên cảnh hay Tiên cảnh gì đó thì phải."