Chương 171: Tràn Đầy Thu Hoạch

Dư Hi trở tay, đưa một cái túi vải nhỏ to bằng lòng bàn tay cho Hứa Dương, ôn nhu cười nói "Lần này ngươi cứu được gần hai trăm đệ tử Hồng Vân Phong, lẽ ra phải được trọng thưởng. 'Càn Nguyên Đại' này là do ta trước kia sở dụng, bây giờ liền truyền cho ngươi."

Cát Văn Hoàn ở một bên nhìn thấy chiếc túi vải nhỏ, lập tức giật mình, không khỏi nói "Dư sư bá, ngài vậy mà lại đem thứ này cho hắn..."

"Vẫn chưa tính là gì." Dư Hi khua tay, lại mỉm cười nói với Hứa Dương, "Trong Càn Nguyên Đại này còn có một vùng không gian khác, ngươi có thể đem vật phẩm đưa vào trong đó, Cho dù có nhét bao nhiêu đi chăng nữa thì trọng lượng của chiếc túi sẽ vẫn như vậy đều không gia tăng một chút nào. Đến khi cần sử dụng lập tức liền có thể lấy ra, rất là thuận tiện."

Không gian trữ vật sao? Hứa Dương trong lòng hơi động, đây là một thứ tốt! Nói không chừng còn có thể có một số bí mật về các loại không gian, vị diện khác từ nó.

Hắn vội vàng khom người cảm ơn, sau đó hai tay đem cái túi kia tiếp nhận, nhưng lại không nhìn ra được có chỗ nào đặc biệt cả.

Dư Hi chỉ vào Càn Nguyên Đại nói "Ngươi đem linh lực chú nhập vào, có thể nhận thức được bên trong có vật gì tồn tại. Đặt vật ở miệng túi, là có thể thu vào bên trong đó, rồi lấy linh lực chạm vào, có thể lấy ra được."

Hứa Dương gật đầu, thuận tay từ trên người lấy ra một tấm phù Trữ Âm, dựa theo lời nàng nói tới đặt ở miệng túi Càn Nguyên Đại, sau đó chú nhập vào một chút linh lực.

Phù Trữ Âm biến mất trong nháy mắt!

Hắn lại khống chế linh lực tụ tập ở vị trí phù Trữ Âm, linh phù đó lập tức xuất hiện ở miệng túi.

Quả nhiên trâu bò!

Thời điểm khi hắn vừa mới chú nhập linh lực đại khái cảm thụ một chút kích thước bên trong Càn Nguyên Đai, ước chừng gần một trượng vuông, mặc dù không tính quá lớn, nhưng vật phẩm tùy thân cơ bản đều có thể chứa đựng được.

Quan trọng nhất chính là, đồ vật được đặt ở bên trong cực kỳ bí ẩn, khi đối địch có thể đạt tới hiệu quả xuất ra bất cứ lúc nào.

Hắn lập tức vái chào lễ một lần nữa, "Đa tạ Dư sư tổ!"

Dư Hi mỉm cười nói "Không cần khách khí. Ngươi nghiêm túc tu luyện, tranh thủ khi tranh tài tông môn lần này, làm Hồng Vân Phong ta nở mày nở mặt!"

Hứa Dương thầm cười khổ, loại chuyện này ngài nên trông cậy vào Kỷ Lâm Oanh các nàng vẫn là tương đối đáng tin cậy hơn, nhưng vẫn chắp tay nói "Đệ tử nhất định sẽ nỗ lực hết sức."

Cát Văn Hoàn lại cẩn thận dặn dò "Càn Nguyên Đại này tuy là thượng phẩm linh văn khí, nhưng giá trị tuyệt đối của nó không thua kém gì linh bảo bình thường. Ngươi ngày thường phải cẩn thận nhiều hơn, để phòng có người ngấp nghé."

"Đệ tử ghi nhớ!"

Dư Hi phát ban thưởng xong, lại miễn cưỡng nói với Hứa Dương vài câu, rồi cùng Cát Văn Hoàn đứng dậy rời đi.

Hai người vừa đi, Vu Hiểu Trân, Đào Cương, Quách Dực mấy người liền vây quanh Kỷ Lâm Oanh tiến vào trong nhà, còn có Đông Phương Hàm cùng Chúc Đại sáu tên đệ tử Trường Nguyên Phong đi theo đằng sau.

Trong thạch ốc lập tức bị chen lấn đông đúc, hơn mười người tuần tự cùng nhau đến để gặp Hứa Dương, Vu Hiểu Trân nói trước "Hứa sư thúc, nghe nói đêm qua có thích khách đột kích, ngài không có bị thương chứ?"

Hứa Dương cười nói "Vận khí ta tốt, bình an vô sự."

Chúc Đại cười toe toét trách móc nói "Tên thích khách đó cũng không hỏi thăm một chút thực lực của Hứa sư đệ, đã dám lỗ mãng đến! Nàng không có đem mạng lưu lại cũng đã là không tệ rồi."

Kỷ Lâm Oanh lại là khẽ nhíu mày, "Hứa sư đệ, hay là ngươi nên dọn đi đến ở sườn núi phía đông đi thôi.

"Phần lớn các đệ tử Hồng Vân Phong đều ở chỗ đó, vạn nhất gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cũng dễ dàng có thể chiếu ứng lẫn nhau, hơn nữa Linh Nguyên bên đó cũng càng dư dả hơn."

Hứa Dương lo ngại rằng bản thân mình có quá nhiều bí mật, hơn nữa ngày thường luyện tập Mị Thuật cũng sẽ không tiện, thế là từ chối nói "Đa tạ Kỷ sư tỷ, có điều ta ở chỗ này cũng đã quen rồi. Vả lại vừa nãy có không ít đồng môn đã bố trí linh trận ở xung quanh giúp ta, phương diện an toàn hẳn là không ngại."

Đào Cương cũng nói "Trải qua sự việc tối hôm qua, bọn đạo chích đã biết được thực lực của Hứa sư thúc, nào còn dám đến nữa chứ?"

Đám người vừa cười vừa hàn huyên một trận, Đông Phương Hàm đập Chúc Đại một phát, rồi ra hiệu về phía Kỷ Lâm Oanh.

Chúc Đại lão đại miễn cưỡng gật đầu, từ trong tay lấy ra một túi đồ, tiến lên đưa cho Kỷ Lâm Oanh, "Lần này lịch luyện mặc dù không có so ra được kết quả, nhưng Hứa sư đệ cùng thực lực của ngươi ta đều đã thấy rõ, nếu thật muốn chém giết yêu thú, thì chắc chắn chúng ta sẽ không bì nổi.

"Đây là ba mươi khắc Thanh Linh Dịch, có chơi có chịu, Kỷ sư muội mau thu lại."

Kỷ Lâm Oanh đang định từ chối, thì Vu Hiểu Trân lại cầm lấy cái túi vải đó, ngược lại lại nhét vào trong tay người trước, "Chúc sư thúc thật sảng khoái, thắng cũng được mà thua cũng được, đúng là một đại nữ nhân!"

"Haizz..." Chúc Đại cười khổ, "May mắn chúng ta đã tìm thấy được mấy chục cây linh dược ở bên trong cái mê trận đó, đi Phồn Trân Điện đổi chút Thanh Linh Dịch, nếu không trong nháy mắt này thật đúng là khó mà gom góp được nổi."

Vu Hiểu Trân hiếu kỳ nói "Đệ tử nghe nói Phồn Trân Điện trả giá hơi thấp, Chúc sư thúc tại sao không đến Tư Cần Điện bên kia để bán?"

Đông Phương Hàm cười nói "Cho dù đệ tử tông môn nào cũng phải dùng đến linh dược, nhưng nhiều nhất cũng chỉ mua một hai cây. Có thể thu đi nhiều linh dược như vậy trong một lúc, cũng chỉ có Phồn Trân Điện. Huống hồ đem linh dược bán cho tông môn, tính gộp lại số lượng nhiều còn có thể thu hoạch được công tích tông môn."

Vu Hiểu Trân mới chợt hiểu ra.

Kỷ Lâm Oanh nhìn Thanh Linh Dịch trong tay, chuyển tay giao lại cho Hứa Dương, "Lần này Hứa sư đệ có công lao lớn nhất, những Thanh Linh Dịch này nên thuộc về ngươi."

Vu Hiểu Trân, Đào Cương mấy người đều gật đầu, "Đúng, ta không có ý kiến gì!"

"Nếu không có Hứa sư thúc, chúng ta lúc này vẫn còn đang bị vây khốn ở bên trong cái mê trận kia rồi."

Hứa Dương dĩ nhiên không có ý muốn độc chiếm những "Tiền đánh bạc" này, lập tức đem ba cái bình ngọc nhỏ để lên bàn, nói "Chư vị Trường Nguyên Phong đánh cược cùng bảy người chúng ta, thắng dĩ nhiên cũng phải chia đều cho bảy người."

Vu Hiểu Trân các nàng nào có dám thu, lại là khách khí nhún nhường một phen, trong phòng hơn mười người nhất thời tiếng cười không ngừng.

Chỉ có một mình Tống Toàn đứng sau lưng mọi người, một bộ dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Lần này nàng biết được Hứa Dương bị tập kích, trong lòng lo lắng vạn phần, thẳng cho đến khi nhìn thấy người cũng không bị thụ thương, lúc này mới yên lòng trở lại, nhưng lại đối với sự bất lực vì không bảo hộ được Hứa sư thúc của mình mà cảm thấy cực kỳ thống khổ cùng tự trách.

Kỳ thật từ lần trước ở bên trong mê trận sau khi bị bầy yêu thú tập kích, nàng đã bắt đầu thống hận mình, vì sao lại không có thực lực như của Kỷ Lâm Oanh chứ? Nếu không sao phải để Hứa sư thúc mà mình quý trọng nhất lại phải chịu sự nguy hiểm vì mọi người chứ? !

Sau đó, Nguyên trưởng lão cùng những người khác tới viện binh, mình ngay cả tư cách cùng các nàng đi tìm kiếm Hứa sư thúc cũng đều không có!

Chỉ có thể giống như một tên phế vật chờ đợi khổ sở ở bên ngoài mê trận vậy.

Đó là một sự dằn vặt trong đau khổ!

Cũng may Hứa sư thúc bình an trở về, nếu không cả đời mình đều không thể tha thứ cho chính mình!

Lúc này nàng gặp lại Hứa sư thúc, mặc dù có nhiều chuyện muốn nói với hắn, nhưng lại chỉ cảm thấy mình căn bản không xứng, ngay cả nam tử mình thích cũng đều không thể bảo hộ được, thậm chí căn bản không xứng làm một nữ nhân!

Nàng ở trong phòng Hứa Dương cứ vật lộn trong suy nghĩ hỗn loạn như vậy một lúc, rồi vẻ mặt hốt hoảng theo đám người cùng nhau cáo từ rời đi.

Một mực cho đến khi ánh chiều tà ngả về phía tây, những người đến thăm Hứa Dương mới miễn cưỡng lần lượt đi xuống núi.

Lý Ca mang theo hai tên đệ tử ngoại môn đem "Tặng phẩm thăm hỏi" chất cao như ngọn núi nhỏ chuyển vào trong phòng Hứa Dương, rồi cầm trọn vẹn bốn tờ giấy danh sách giao cho Hứa Dương.

Hứa Dương đại khái nhìn lướt qua mấy tờ giấy đó, trong lòng không khỏi cảm thán, thật đúng là nhân họa đắc phúc, tối hôm qua tuy là cực kỳ nguy hiểm, nhưng nháy mắt một cái đã thu được một đống lớn đồ vật như thế.

Linh dược, đan dược, tài liệu quý hiếm, nói ít cũng có trên trăm món, hơn nữa tất cả các thứ đều là đạt tới phẩm giai.