Chương 168: Sự Say Mê Của Kỷ Lâm Oanh

Hai người đang nói, liền có đệ tử thanh sam vào nhà bẩm nói "Dư sư tổ, mấy tên đệ tử tìm thấy một bộ y phục dạ hành ở dưới chân núi."

Dư Hi cùng Cát Văn Hoàn liếc mắt nhau, lập tức ra hiệu cho người dẫn đường, chạy nhanh xuống núi kiểm tra.

Sau gần hai canh giờ.

Việc lục soát trên Hồng Vân Phong đã tiến vào khâu cuối cùng, hàng trăm người đã lục tung toàn bộ ngọn núi nhưng không có manh mối nào được tìm thấy.

Kỷ Lâm Oanh đi đến trước thạch ốc Hứa Dương, nhíu mày nhìn lỗ thủng trên tường một cái, trong lòng đang lưỡng lự không biết có nên vào nhà để trấn an hắn vài câu hay không, thì thấy một con quạ bay vào từ trong cái lỗ đó.

Hải Yến bay tới bay lui trước mặt Hứa Dương, kêu to "Quạ quạ", trông giống như một bộ chỉ thiên đập đất đang lên án phẫn uất vậy.

Hứa Dương không khỏi nheo mắt lại, thấp giọng nói "Ngươi vẫn còn đuổi theo được sao?"

"Quạ quạ quác..."

"Tên đó thực lực cực mạnh, nhưng lại không phát hiện ra ngươi? Được lắm!" Hứa Dương khen một câu, hỏi, "Có phát hiện ra cái gì không?"

Hải Yến đắc ý liên tiếp kêu hơn mười tiếng.

"Người đó bên ngoài mặc hắc y, bên trong lại là quần áo đệ tử tông môn sao?" Hứa Dương nhíu mày, "Nói như vậy, vẫn là người của Huyền Hoa tong rồi?

"Thấy được tướng mạo của nàng không?"

Hải Yến lắc đầu, nhưng lập tức lại khua tay xuống phía dưới núi, "Quạ quác quạ quạ..."

Hứa Dương lúc này đại hỉ, "Ngươi một mực theo đến cả chỗ ở của nàng sao? ! Trời đ-, thế mà không nói sớm? Trước tiên đừng có hùng hùng hổ hổ nữa, nhanh, mau dẫn đường!"

Hắn đi theo con quạ ra được hai bước, chợt nhớ tới tên thích khách đó thực lực cực mạnh, mình cứ tùy tiện đi đến như thế, chẳng phải là tặng không đầu người sao?

Hắn vừa ngước mắt lên, thì nhìn thấy Kỷ Lâm Oanh đang đứng băn khoăn ở cửa ra vào, lúc này đem nàng kéo lại, "Kỷ sư tỷ, ngươi tới rất đúng lúc! Ta phát hiện ra một chút manh mối của thích khách, ngươi có thể đi dò xét cùng ta một chút được hay không?"

Kỷ Lâm Oanh không chút do dự gật đầu, lấy ra ngọc bay đi cùng với Hứa Dương, theo sát Hải Yến bay về phía Bắc.

Không bao lâu, hai người một chim rơi xuống chân núi phía Bắc ở Cực Thiên Phong, liền thấy mặt trước là một mảnh sơn thạch cùng lùm cây.

Kỷ Lâm Oanh giơ tay ra hiệu, thi triển thuật Thăm Dò đảo qua, khẽ lắc đầu, "Xung quanh đây chắc là không có người."

Hứa Dương quay đầu nhìn lại, ánh đèn trong bóng đêm trên Cực Thiên Điện vẫn còn mơ hồ có thể nhìn thấy được, nếu như đã ở chỗ này, thích khách có thể chắc chắn chính là người trong nội bộ Huyền Hoa tông rồi.

Hắn vừa nhìn về phía đống sơn thạch kia, đừng nói các loại phòng ốc, liền ngay cả cửa hang động cũng không thấy một cái, lập tức nói nhỏ với Hải Yến "Ngươi chắc chắn là chỗ này chứ?"

"Không sai! Vừa nãy, không phải, như này!"

Kỷ Lâm Oanh cũng là mặt mũi tràn đầy vẻ không hiểu nổi, đi về phía trước mấy bước một cách cẩn thận, rồi lại đi ngang một đoạn, bỗng nhiên gật đầu nói "Chính là nơi đây, chỉ là bị linh trận ẩn giấu đi."

Lập tức, trong tay nàng bấm niệm pháp quyết, rồi chỉ liên tiếp về bốn phía xung quanh, liền thấy mấy cây gai sắc bén đã từ mặt đất chui ra.

Ánh sáng nhàn nhạt hiện lên, cảnh vật giữa bụi cây thay đổi rõ rệt, trên một tảng đá dần dần xuất hiện một cái hang cao hơn nửa người.

Hứa Dương cùng Kỷ Lâm Oanh đối mặt nhìn nhau, tay lấy ra phù Chiếu Sáng, sau khi kích phát liền đi vào, lại phát hiện ra không gian trong thạch động đó cực nhỏ, gần như nhìn một chút là có thể thấy được toàn bộ.

Gian bên trái trong phòng có một cái giá gỗ cao khoảng tám thước, trên đất trống bên cạnh là một thạch đài, phía trên bày một cái tiểu Đan Lô tinh xảo cao hơn một thước, điều khác biệt chính cái gì cũng không có.

"Xem ra chỗ này chỉ là nơi cư trú tạm thời của thích khách." Kỷ Lâm Oanh lắc đầu, chợt liếc về trên giá gỗ kia có một bộ quần áo màu xanh.

Nàng lấy Bích La Đằng ra nắm ở trong tay, đề phòng rồi đi vào trong thạch động.

Hứa Dương cũng cẩn thận đi theo ở phía sau, chờ đến khi xoay người đi vào trong động, lúc này mới hoàn toàn chắc chắn trong động không có người.

Kỷ Lâm Oanh dùng Bích La Đằng đem cái bộ quần áo kia nhấc lên, trầm giọng nói "Người hành hung đúng là đệ tử tông môn?"

Ngay khi quần áo rời khỏi giá gỗ, trong động đá vang lên một tiếng "Cạch" nhẹ. Đồng tử của Kỷ Lâm Oanh đột nhiên co rụt lại, gấp quát một tiếng, "Mau đi ra ngoài!"

Hứa Dương giật nảy mình, quay người đang định đi, khóe mắt thoáng nhìn tiểu Đan Lô ở bên cạnh, thuận thế tiện tay đem nó nắm lên, sau đó làm kiểu mèo trước tiên nhào lộn một cái, rồi chui ra từ cửa hang, lại lập tức bật như cá nhảy ra hơn ba trượng về phía trước.

Sau lưng hắn, truyền đến tiếng ầm ầm nổ vang, một trận bạch quang chiếu sáng cả bầu trời đêm, rồi sau đó có rất nhiều đá to đá nhỏ rơi xuống như mưa.

Kỷ Lâm Oanh mắt thấy Hứa sư đệ sắp bị đá rơi trúng, lập tức lấy linh lực bao trùm phía sau lưng, sau đó nhào vào trên người hắn, hai tay ôm chặt lấy đầu của hắn, đem đá vụn ngăn trở...

Hứa sư đệ thân thể thật ấm áp rắn chắc, còn có một mùi thơm mát lạnh đặc trưng của nam tử truyền đến, khiến Kỷ Lâm Oanh không khỏi có chút say mê ở trong mưa đá, nàng khép hờ hai mắt nhưng lại chẳng biết lúc nào đem trán của mình dán vào trên bờ vai của Hứa Dương...

Một lát sau, hết thảy đều đã kết thúc, những Kỷ Lâm Oanh lại vẫn chưa có buông tay.

"Kỷ sư tỷ?" Hứa Dương đưa lưng về phía nàng, gọi nói, "Kỷ sư tỷ, ngươi sao thế, không có bị thương chứ? !"

Kỷ Lâm Oanh lúc này mới phản ứng lại được, hoảng hốt vội vàng buông tay ra, bật thẳng người lên, trên mặt hiện lên hai mảnh đỏ ửng, "Ta... ta không sao."

Hứa Dương kéo nàng lách mình trốn ở đằng sau một khối sơn thạch, thăm dò nhìn về phía cái hang đá kia, chỉ thấy nó đã bị thổi bay thành đất bằng.

Kỷ Lâm Oanh ảo não cau mày nói "Nhất định là do ta đã chạm phải cấm chế ở trong động rồi. Tên thích khách đó không ngờ lại cơ cảnh như thế, e rằng cái manh mối này đã bị đứt mất rồi..."

Hứa Dương ngẩng đầu lên nhìn Đan Lô trong tay, "Ta ngược lại lại lấy được một kiện đồ vật."

Hắn vừa nói xong, thì bảy tám tên đệ tử tông môn cầm phù Chiếu Sáng chạy đến, đem cái hang đá đó vây quanh, người cầm đầu cao giọng nói với Hứa Dương cùng Kỷ Lâm Oanh "Người nào? ! Tiếng vang vừa nãy là chuyện gì xảy ra...

"Ủa? Đây không phải Hứa đầu bảng... Hứa sư thúc sao?"

"Ngài sao lại ở chỗ này? Không có bị thương đấy chứ? Ý, Kỷ sư thúc? Các ngươi hai người đây là..."

Đôi mắt của những đệ tử đó nhìn đầy thăm dò cùng ý vị mơ màng, có người lại đưa mắt sang chỗ khác, một bộ trông như kiểu "Bất lịch sự chớ nhìn".

"Khục!" Kỷ Lâm Oanh ho nhẹ một tiếng, "Chúng ta đã tìm ra được đầu mối."

Nàng lập tức nói ngắn gọn với các đệ tử tuần tra ban đêm chuyện gì đã xảy ra, bảo các nàng giữ vững hiện trường, rồi cùng Hứa Dương đi về Hồng Vân Phong.

...

Dư Hi cẩn thận xem xét cái Đan Lô kia, nhưng lại là khẽ lắc đầu, "Không có bất kỳ dấu vết nào, linh lực lưu lại cũng đã bị xóa đi rồi. Cái Đan Lô này tuy là một kiện trung phẩm linh văn khí, nhưng ở trong tông môn cũng không tính là hiếm thấy, ít nhất có ba mươi bốn mươi cái."

Nàng nói rồi đem cái nắp của Đan Lô mở ra, lập tức nhíu mày, dùng linh lực quấn lấy một giọt nhỏ chất lỏng màu đen từ trong lò, "Cái này dường như là sát khí cực kỳ nồng đậm tinh khiết?"

Kỷ Lâm Oanh thì đem quần áo màu xanh trong thạch động cầm tới đưa cho Dư Hi, "Dư sư tổ, bộ y phục này có lẽ cũng là của tên thích khách đó."

Dư Hi đem Đan Lô trả lại cho Hứa Dương, rồi tiếp nhận lấy bộ quần áo kia dò xét kỹ càng tỉ mỉ một phen, vẫn là lắc đầu, "Chỉ có thể xác định là một tên đệ tử nội môn mà thôi."

Nàng mở quần áo ra, "Chiều cao trên dưới bảy thước rưỡi, hình thể trung đẳng."

Một bên, Cát Văn Hoàn trầm ngâm nói "Dư sư bá, nếu như người hành hung ở trong nội bộ tông môn, thì suy ra cũng không khó."

"Ồ? Ngươi cảm thấy là ai?"

Cát Văn Hoàn vội vàng nói "Hứa Dương mới gia nhập tông môn không lâu, có thể tạo ra kẻ thù nào ở trong tông môn được chứ?

"Nếu phải tính ra, thì ngoại trừ cái tên trộm Đổng Thịnh kia, cũng chỉ có Tả Ngọc Thu cùng Không Thanh Phong Tào sư thúc..."

Dư Hi lập tức ánh mắt nóng rực lên, giọng lạnh lùng nói "Bọn họ lại vẫn còn dám lỗ mãng sao? !"