Chương 167: Ngươi Thế Mà Lại Có Nhiều Con Át Chủ Bài Như Vậy?!

Mặc dù Hứa Dương có thần khí tàn phiến Thiên Tiêu Châm bực này tương trợ, nhưng cũng vẫn chỉ là tu vi Luyện Khí Tứ Trọng mà thôi.

Lần trước hắn có thể làm thương tổn được Tào Sam, đều là do người sau chủ quan khinh địch, ngay cả linh lực cũng đều không vận dụng. Mà lần này đối mặt Bàng Đức Phi tu vi cao hơn so với hắn một cái đại cảnh giới, hơn nữa người sau còn dưới tình huống toàn lực phòng ngự, thì căn bản là không có cách làm lay chuyển được đối phương mảy may một chút nào.

Hứa Dương cuống quít triệu hồi lại Thiên Tiêu Châm, đồng thời đã chuẩn bị xong "Mê tâm", đang định phóng ra về phía bóng đen kia, bỗng nhiên dừng tay lại.

Có thể nhẹ nhõm ngăn trở được một kích của Thiên Tiêu Châm, có nghĩa là người đến ít nhất cũng phải Thất Mạch cảnh trở lên, với sự chênh lệch to lớn giữa tu vi của mình cùng nàng, tùy tiện thi triển Mị Thuật, không những không cách nào vây khốn được địch nhân, mà ngược lại còn có thể làm chính mình gặp phải sự phản phệ!

Tại sao kể từ khi gia nhập Huyền Hoa tông, luôn không được yên ổn qua lần nào? ! Trong lòng của hắn thầm mắng, hơn nữa người mang sự phiền toái đến mẹ nó chứ càng ngày càng lợi hại thế nhỉ...

Hắn đảo mắt nhìn về phía đại môn, không biết lấy tốc độ của mình, có thể từ nơi này đào thoát khỏi dưới tay của người tập kích cường đại này hay không.

Bàng Đức Phi bên kia thì đang cuồng hỉ, quả nhiên tiểu tử này đem tất cả lực chú ý đều đặt ở bên ngoài phòng, một lòng một dạ muốn ngăn chặn mình, dưới sự vội vàng phóng ra linh bảo vậy mà lại thất thủ!

Đặt cược đúng rồi!

Ngươi đã không thể thừa dịp khi ta rơi xuống đất chưa ổn định làm trọng thương ta, vậy thì sẽ không còn cơ hội nào nữa! Nàng không chút do dự từ trong ngực lấy ra ba cái bình ngọc, giơ tay vẩy trên không trung, lập tức tạo thành một mảng lớn sương mù nồng đậm như mực.

Sau đó trong tay nàng bấm niệm pháp quyết, linh lực màu đen trên người cuồn cuộn, cả người dường như xuất ra một hình xăm lớn kỳ quái.

Lập tức, hai tay nàng xuất về phía Hứa Dương, đồng thời khẽ quát một tiếng, "Phần Hồn Diệt Cốt Thuật!"

Xuất thủ liền không giữ lại chút nào, trực tiếp tế ra sát chiêu mạnh nhất!

Hai cỗ linh lực màu đen phun ra từ trong lòng bàn tay nàng, sương mù đen kịt trong phòng lập tức dính vào linh lực giống như nhận được mệnh lệnh vậy, rồi mơ hồ xuất hiện ra một hình cao bằng nửa người, giống như đầu lâu của một con ác quỷ vậy.

Sương mù biến thành đầu lâu ác quỷ kia mở ra cái miệng rộng như lỗ đen, đột nhiên cắn về phía Hứa Dương.

Bàng Đức Phi vận dụng chiêu này, hiển nhiên cũng là tiêu hao rất nhiều, sắc mặt đều có chút tái nhợt, nhưng lại hiện ra nụ cười đắc ý —— cái bí thuật này của mình cùng linh thuật mà các đệ tử tông môn quen thuộc hoàn toàn khác biệt, muốn dùng linh lực phòng ngự hoặc chống cự, cơ hồ là phí công.

Dưới Tam Hải cảnh, tuyệt đối không ai có thể còn sống được ở dưới chiêu này cả!

Hứa Dương quá sợ hãi, không biết đây là cái chiêu số quỷ dị gì, nhưng xem ra liền biết tuyệt đối không phải là cái thứ lương thiện gì!

Thân hình hắn nhanh chóng thối lui lại, nhưng tốc độ căn bản không nhanh bằng cái "Đầu lâu ác quỷ" kia, khoảng cách của song phương nhanh chóng rút ngắn, mắt thấy cái thứ đen sì kia đã sắp đến trước ngực mình.

Hắn tay trái vội vàng nhấc lên bàn gỗ, dùng tay phải nắm lấy một đống đồ vật, theo phản xạ có điều kiện nâng lên, liều mạng chặn ở trước mặt hắn.

Bàng Đức Phi không khỏi cười lạnh, chớ nói những thứ tầm thường này, năm đó ngay cả cường giả Thất Mạch cảnh cực hạn kia dùng linh khí bổn nguyên tự thân để chống cự, cũng đều không thể ngăn cản được chiêu Phần Hồn Diệt Cốt Thuật này.

Nhìn thấy tuyệt sát mà mình mưu đồ đã lâu sắp hoàn thành, nàng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, chỉ còn chờ trông thấy Hứa Dương vùng vẫy giãy chết.

Nhưng mà, điều làm nàng hoàn toàn không hề nghĩ tới lại phát sinh!

"Đầu lâu ác quỷ" lập tức ăn mòn chiếc bàn gỗ bên tay trái của Hứa Dương thành một mảnh bụi mịn, nhưng khi nó tiếp xúc với đống đồ vuông vức mà tay phải của hắn đang nắm giữ, xu thế lại chợt giảm.

Sau một khắc, cái đầu lâu màu đen to lớn lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, bị một đống đồ vật kia hút vào, chỉ sau hai hơi thở mà thôi, liền triệt để tiêu tán!

Sạch sẽ, vô ảnh vô tung.

Nếu không phải có ba cái bình ngọc rỗng đang ném ở trên mặt đất, thì Bàng Đức Phi đều đang muốn hoài nghi mình vừa rồi đã quên xuất thủ.

"Cái này, cái này sao lại có thể? !" Trong lòng nàng hoảng hốt, nghẹn ngào nói, "Ngươi vậy mà ngay cả sát khí cũng đều có phòng bị..."

Nhưng khi nàng nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên khắp khuôn mặt của Hứa Dương, trong lòng lập tức khẽ động, có lẽ hắn vì để ngăn cản Phần Hồn Diệt Cốt Thuật, nên đã đem linh lực hao hết.

Nói cách khác, mình vẫn còn có cơ hội để thoát thân!

Bí thuật mạnh nhất của nàng đã bị phá vỡ, lúc này càng chắc chắn Hứa Dương vẫn còn không biết bao nhiêu quân bài, nào dám tiếp tục động thủ, chỉ còn lại ý niệm chạy trốn càng sớm càng tốt.

Nàng lập tức điều động linh lực còn sót lại trong cơ thể trong nháy mắt, cũng không dám đi ra từ cửa sổ, ngẩng đầu liếc nhìn lỗ thủng trên mái nhà, cảm thấy cũng không an toàn, dứt khoát cắn răng quay người lại, lao người đâm thủng thành một cái lỗ trên tường thạch ốc, vận khởi thuật Ngự Phong, chạy trốn như bay.

"Rầm rắc", một khối tường gạch rơi trên mặt đất, khiến cho Hứa Dương lấy lại tinh thần.

Y phục trên người hắn đã sớm bị mồ hôi lạnh thẩm thấu, tay chân vẫn còn đang khẽ run, chỉ cảm thấy mình mới từ Quỷ Môn Quan dạo qua một vòng trở về.

Người này hiển nhiên là tới lấy mạng của mình, hơn nữa có lẽ là thực lực cực mạnh, nhưng tại sao đột nhiên lại bỏ chạy?

Mình không phải là đang nằm mơ đấy chứ?

Hắn dùng sức nhéo mạnh đùi một cái.

Đau!

Mình vẫn còn sống... Vừa nãy đã ngăn trở cái "Đầu lâu ác quỷ" kia như thế nào nhỉ?

Người áo đen kia hình như đề cập tới hai chữ "Sát khí".

Hắn không khỏi nhìn xuống thứ trong tay mình, chính là một bó lớn Thiên Cức Ly Thảo đã mang ra từ trong dị cảnh kia.

Chẳng lẽ cái đầu lâu ác quỷ màu đen vừa rồi kia là do sát khí tạo thành sao?

Hắn cau mày suy nghĩ, cảm thấy màu sắc của màn sương đen đó rất giống với sát khí ở bên trong dị cảnh.

Nói cách khác, là do Thiên Cức Ly Thảo đã chặn lại đầu lâu ác quỷ màu đen sao?

Hắn không khỏi âm thầm gật đầu, Thiên Cức Ly Thảo lấy sát khí mà sống, thậm chí sẽ tự mình di chuyển về phía nơi có sát khí nồng đậm, nơi sinh tồn bình thường chính là ở xung quanh mạch suối Địa Sát Tuyền.

Mà mình đã đem những linh dược này nhổ lên cũng được mấy ngày rồi, những linh dược này một mực không cách nào đạt được sự bổ sung của sát khí, vừa rồi bỗng nhiên gặp được "Đồ ăn", làm sao mà có thể không liều mạng hấp thụ?

Phải biết rằng, đây chính là hơn năm trăm cây Thiên Cức Ly Thảo! Mỗi một cây có thể hấp được thu sát khí có lẽ vẫn còn có hạn, nhưng khoảng bốn mươi cân chung vào một chỗ, trong nháy mắt sẽ đem ba bình sát khí kia hút sạch.

Hứa Dương đem linh dược buộc lại ném sang một bên, cất bước ra khỏi phòng, lập tức đạp vào ngọc bay, bay về phía chỗ ở của Dư Hi, đồng thời lên tiếng hô to "Bắt trộm a!"

Không bao lâu, trên Hồng Vân Phong đã bị phù Chiếu Sáng chiếu thành sáng như mặt trời giữa trưa.

Tất cả các đệ tử không bị thương dường như đều được Kỷ Lâm Oanh dẫn đầu bắt đầu lục soát núi —— Hứa sư thúc nam thần ở trong lòng các nàng, trước đó không lâu mới từ trong mê trận đem mọi người cứu ra, vậy mà lại gặp phải tập sát? !

Đây quả thực là một sự mất mặt trong toàn bộ Hồng Vân Phong!

Dư Hi cùng Cát Văn Hoàn nhíu mày nhìn lỗ thủng trên thạch ốc của Hứa Dương, người trước lại dùng linh lực bao khỏa lấy bình ngọc trên đất cẩn thận xem xét, trầm giọng nói "Trong này hình như vẫn còn sót lại sát khí..."

Hứa Dương gật đầu, "Người kia vừa nãy chính là dùng sát khí thi triển linh thuật, hình thành một thứ trông giống như đầu lâu ác quỷ, dùng để giết ta."

"Lấy linh lực khống sát?" Dư Hi vội vàng ân cần nói "Ngươi sao rồi, có bị thương không?"

"Tạ Dư sư tổ quan tâm, đệ tử không sao."

"Vậy thì tốt rồi." Dư Hi nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo giận tái mặt nói, "Ai mà to gan lớn mật như vậy chứ, dám ban đêm xông vào Hồng Vân Phong? ! Quả thực là không đem ta, không đem cả tông môn để vào mắt!"