Giữa sân viện nhỏ bày ra mấy cái lồng sắt lớn, mặc dù những con yêu thú bên trong đã ngủ say nhưng chúng vẫn lộ ra khí tức nguy hiểm.
Cùng với tiếng hít thở nặng nề của yêu thú truyền ra từ chuồng thú to lớn phía tây, cảm giác nơi đây tràn ngập sát cơ, dưới ánh trăng u ám, nó gần giống như đàm long huyệt hổ vậy.
Mặc dù Bàng Đức Phi đã từng đến đây một lần, nhưng vẫn rất lo lắng khi nhìn thấy tất cả những điều này một lần nữa.
Nàng từng nhận được tin tức, trước đó trong tông môn tên kia đã khiến cho Lý sư tỷ Thất Mạch cảnh hậu kỳ cùng với "Tặc Vương", không thể làm gì được, cũng là bởi vì lỗ mãng đến trêu chọc Hứa Dương, bị tuỳ tiện bắt được, bây giờ còn đang bị giam giữ ở Nhiếp Nghịch Lĩnh.
Đủ để thấy tính cảnh giác của Hứa Dương rất cao, đồng thời thực lực cực mạnh!
Tuy nhiên, vì bí mật khổng lồ đó, nàng phải chấp nhận rủi ro rất lớn, thậm chí khả năng trọng thương, nàng cũng nhất định phải giết hắn!
Đôi mắt của Bàng Đức Phi cẩn thận quét qua sân viện một lần nữa, dường như không có gì thay đổi so với khi nàng đến hơn mười ngày trước.
Nàng biết rằng, trong nội viện này bố trí không ít linh trận, nhưng nàng không dám dùng thuật Thăm Dò để xác nhận, thậm chí không dám thả ra mảy may một chút xíu linh lực nào, chỉ sợ sẽ bị cái tên "Thiếu niên thiên tài chưa từng có" kia phát giác ra.
Đánh lén là cách dễ nhất và ít tốn kém nhất để giết hắn.
Dựa theo trí nhớ của mình, Bàng Đức Phi đã cẩn thận vượt qua một mảnh linh trận, đồng thời vẩy một loại dược thủy đặc biệt trong không khí để che đậy đi mùi của chính mình để tránh bị phát hiện bởi những con yêu thú trong sân viện.
Nàng bám trên mặt đất, nhanh chóng đi qua cái lồng lớn nơi giam giữ con Huyết Túc Lang, lại điểm dưới chân một điểm, thân hình chớp động, dán vào bức tường ở phía tây của thạch ốc, lúc này trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Từ tường viện đến chỗ này, chí có khoảng cách bảy tám trượng, nàng lại cảm giác như là đi mấy trăm dặm, đã có chút thở hồng hộc.
Cũng may một đoạn nguy hiểm nhất cuối cùng cũng đi qua rồi, trong phòng không có động tĩnh gì, nói cách khác, Hứa Dương cũng không có tỉnh lại.
Đột nhiên, nàng lo lắng nhíu mày, chậm rãi xoay người, nhìn đi nhìn lại dò xét bức tường phía sau một phen, không thấy các loại như cấm chế, linh phù gì, cuối cùng nàng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trước mắt cách trực tiếp nhất lúc này là xông thẳng vào từ đại môn thạch ốc, làm sát chiêu. Nhưng khi nàng đến đây lần trước, nàng thấy có một linh trận ở trước cửa chính, Hứa Dương là người thận trọng như vậy, linh trận phòng ngự được bố trí để bảo vệ ở cửa, uy lực của nó chắc chắn sẽ không thể khinh thường được!
Tất nhiên, nàng sẽ không bao giờ biết được, đó chỉ là một linh trận sẽ phát ra âm thanh báo động "Ong ong" khi con yêu thú nào đó thoát ra khỏi lồng, không vào phẩm giai, giá chỉ một phân rưỡi Thanh Linh Dịch mà thôi.
Bởi vì ngay cả khi trong sân viện không có ai, nàng cũng không dám tới gần quan sát kỹ cái linh trận kia, vì sợ sẽ lưu lại dấu vết, bị Hứa Dương phát giác ra.
Phá cửa sổ mà vào sao?
Ánh mắt Bàng Đức Phi đưa mắt nhìn về phía cửa sổ bên kia thạch ốc, nhưng lại thấy phía trước cửa sổ có một sợi dây buộc lên trên giá gỗ, chẳng biết lúc nào nhiều thêm hai bộ quần áo cùng một tấm vải rộng như ga trải giường.
Nàng biết rằng những thứ tưởng chừng như bình thường nhưng lại tiềm ẩn đầy rẫy nguy hiểm hơn. Cái "Ga giường" kia có thể là một mảnh linh phiên, chỉ cần tới gần sẽ bị nó quấn lấy.
Hừ, quả nhiên phòng bị sâm nghiêm! Bàng Đức Phi âm thầm nhíu mày, nhất định phải hết sức cẩn thận, nếu không rất có thể là sẽ bước theo gót chân của "Tặc Vương"!
Nếu như cửa sổ cũng không có sơ hở thì...
Bàng Đức Phi nhíu mày ngẩng đầu lên, vậy thì cũng chỉ còn có nóc nhà, kể cả Hứa Dương hắn có cẩn thận như thế nào đi chăng nữa, thì chẳng lẽ đến ngay cả trên nóc nhà cũng đều bố trí linh trận đấy chứ!
Nghĩ tới đây, nàng hít mạnh một hơi, mũi chân điểm nhẹ, cả người liền như linh miêu nhảy lên nóc nhà. Khi đã đạt đến được tu vi của nàng như vậy, thì dù cho không sử dụng linh lực, dựa vào sức mạnh gân cốt, vọt lên ba bốn trượng cũng là phi thường nhẹ nhõm.
Nàng đưa mắt nhìn lại, trong lòng không khỏi đại hỉ —— trên nóc nhà một mảnh đen sì, ngoại trừ một vài cây ngõa tùng, không có bất cứ thứ gì khác!
Ha, đến cùng chỉ là một tên thiếu niên hơn mười tuổi, quả nhiên vẫn là lưu lại sơ hở. Khóe miệng nàng lộ ra một tia cười lạnh, cẩn thận tránh qua những cây ngoã tùng kia, đi về phía vị trí ngay trên giường nằm Hứa Dương.
Năm thước...
Bốn thước...
Ba thước...
Khi vị trí của chiếc giường đá trong nhà càng ngày càng gần hơn, trái tim Bàng Đức Phi bắt đầu kịch liệt nhảy lên, liền ngay cả dạ dày cũng có cảm giác co rút, nhưng nàng không thể quan tâm đến điều này vào lúc này, tay phải mò vào trong ngực, cầm lên hai cái bình ngọc nhỏ.
Đột nhiên, nàng liền cảm thấy dưới chân mình mềm nhũn, bị một thứ trơn trượt đệm lên, suýt chút nữa mất trọng tâm và rơi khỏi mái nhà.
Không tốt!
Trong lòng nàng run lên, sao mà ngay cả nóc nhà cũng đều có phòng bị? !
Trong lúc nàng đang không biết làm sao, thì một trận tiếng chim kêu chói tai đột nhiên vang lên, "Quạ, quạ —— "
Âm thanh đó tràn đầy nộ khí cùng oán khí, lập tức một bóng đen như có như không bay lên không trung. Bàng Đức Phi giật nảy cả mình, nhanh chóng thối lui về phía sau mấy bước, cũng vội vàng ẩn nấp, thả ra linh lực, rồi thôi phát linh văn khí phòng ngự tùy thân, chỉ còn chờ tiếp nhận lấy nhất kích kinh thiên động địa.
Nhưng mà, không có cái gì phát sinh... Ngoại trừ tiếng "Quạ quạ" càng trở nên bạo lực và dày đặc hơn.
Chỉ có Hứa Dương vừa bị đánh thức dậy từ trong giấc mộng đẹp là nghe hiểu được cái tiếng kêu tức giận dữ kia của con quạ.
"Mẹ kiếp! Lão tử, đã ngủ, ở trên, nóc nhà, mà cũng, bị giẫm? !
"Tên nào, lỡ lòng, mắt đui? !
"Ngủ ở, trong viện, giẫm ta! Trốn lên, nóc nhà, cũng giẫm? !
"Một tên! Khốn kiếp, khốn kiếp!"
Sau đó chính là liên tiếp, "Bắt trộm! Bắt trộm!"
Hứa Dương bật dậy khỏi giường, rút kinh nghiệm lần trước, hắn nào còn dám chủ quan, đầu tiên lật tay triệu ra Thiên Tiêu Châm, rồi đem linh lực chú nhập vào bên trong Kim Cực Giáp.
Hắn ngưng thần phân biệt nơi phát ra âm thanh, chậm rãi thối lui đến bên tường, kích phát phù Chiếu Sáng, sau đó đề phòng nhìn về phía nóc nhà.
Bàng Đức Phi chờ trong giây lát, nhưng lại không thấy có công kích đánh tới, lập tức lại càng là kinh hãi, chẳng lẽ là tên Hứa Dương này cực kỳ có lòng tin đối với phòng ngự trong viện, muốn bắt sống mình, lúc này mới không có lạnh lùng hạ sát thủ...
Thái dương nàng mồ hôi lạnh ứa ra, tâm niệm xoay nhanh, trước mắt coi như mình có thể liều chết phá vây ra ngoài, nhưng trải qua chuyện này, sau này Hứa Dương khẳng định càng thêm kinh động cảnh giác, nếu muốn giết hắn sẽ càng không thể.
Đúng! Nàng bỗng nhiên mắt lộ ra hàn quang, trong tình huống này, Hứa Dương chắc chắn nhận định mình sẽ hốt hoảng vội vàng chạy trốn, cho nên thủ đoạn phòng ngự của hắn sẽ bố trí ở bên ngoài dùng để ngăn chặn lại mình.
Mình liền làm ngược lại, trực tiếp công kích vào trong phòng, hắn nhất định sẽ không phòng bị!
Một bên là quyết chiến đến cùng, một bên khác là tùy cơ ứng biến, thắng bại vẫn còn chưa thể biết được!
Bàng Đức Phi lúc này dùng sức đạp mạnh xuống, nóc nhà lập tức vỡ ra một lỗ lớn với một tiếng rầm, nàng cả người trong nháy mắt rơi vào trong phòng.
Hứa Dương căn bản hoàn toàn không nhìn ra người đó là ai, không chút do dự giơ tay bắn ra Thiên Tiêu Châm.
Bàng Đức Phi dưới chân còn chưa đứng vững, liền nghe thấy tiếng hồng âm chuông cổ nổi lên bốn phía trong phòng, như là tiếng ngâm nga truyền ra từ thiên đạo, lại như phương pháp tụng kinh của Thiên Tiên lâm thế, sau đó lại có một đạo hắc ảnh từ phía sau bắn thẳng đến.
Nàng bị dọa đến nỗi da đầu tê rần, cuống quít triệu tập toàn thân linh lực tụ ở trên hai tay, cũng đem linh văn khí hộ thân thôi động đến cực hạn, lập tức toàn thân ô quang đại thịnh, thế như thần ma.
Với một âm thanh giòn giã, Thiên Tiêu Châm cùng linh văn khí hình mộc bài trước người nàng va chạm vào nhau, nhưng bị chặn lại bởi những lớp linh lực màu đen, cách nàng còn xa hơn hai thước, liền đã hao hết uy thế.