Chương 165: Ý Định Giết Người Trong Đêm

Mấy tên thành viên Ngọc Xã tất cả đều đang vùi đầu khổ sở nhớ lại, vì sợ bỏ sót một từ.

Những gì Hứa Dương nói vừa rồi đơn giản là quá "Ảo diệu" đối với các nàng.

Mấy người không thể không suy ngẫm trong lòng? ! Như thế cũng được sao? !

Chờ sau khi giao phó về kế hoạch vận hành của Ngọc Xã trong một khoảng thời gian sau này xong, Hứa Dương lại dặn dò "Tháng này phải đầu tư một lượng lớn chi phí để xuất ra các loại Album ảnh, nên ta sẽ không lấy hoa hồng.

"Sau này cách mỗi nửa tháng, sẽ phải đem báo cáo chi tiết các hạng mục thu chi của Ngọc Xã cho ta một lần.

"Nếu tuân thủ nghiêm ngặt những gì ta đã nói, thì ít nhất tháng sau sẽ có lãi ròng trên trăm Thanh Linh Dịch."

Đám người nghiêm túc gật đầu, sau đó lại cùng hắn thương lượng một số việc vặt của Ngọc Xã, rồi đứng dậy cáo từ.

Điển Thanh mới vừa đi được mấy bước, sau đó đột nhiên quay lại, từ trên người lấy ra giấy linh đưa cho Hứa Dương, "Hứa sư thúc, vừa rồi nói nhiều quá, ta suýt chút nữa đã quên mất chuyện này."

Hứa Dương tiếp nhận tờ giấy kia, trải rộng ra vừa nhìn, hơi kinh ngạc nói "Đây hình như là bản đồ của Hồng Vân Phong? Ừm, cực kỳ chi tiết, ngay cả cái hốc cây cũng được đánh dấu ra! Ngươi cho ta thứ này làm cái gì?"

Điển Thanh bẩm nói "Bẩm Hứa sư thúc, bức vẽ này kẹp trong giấy linh lần trước ngài đưa cho ta. Đệ tử tưởng rằng ngài vô ý mang ra, lúc này mới đem cầm trả trở lại."

Hứa Dương thầm nghĩ, những giấy linh đó là thu hoạch được từ trong tay "Tặc Vương" Đổng Thịnh lần trước, xem ra bản đồ này có lẽ cũng là của nàng.

Hắn lật qua lật lại, nhưng lại phát hiện ra một dấu ấn nhỏ với những đường cong phức tạp ở góc trên bên phải của bản đồ, không khỏi cau mày nói "Đây là cái gì?"

Điển Thanh bu lại, suy tư nói "Cái này hình như là một loại kỹ xảo 'Linh hội', để đệ tử xem xét kỹ hơn."

Nàng cầm lấy bản đồ, tiện tay dùng linh lực vẽ lên trên bức tường bên cạnh đối với cái mảng dấu ấn kia.

Nàng đã nghiên cứu về Đan Thanh hơn mười năm, có sự đam mê đặc thù đối với những loại đường vân, dấu ấn này, một mực cẩn thận khắc hoạ gần thời gian một nén nhang, vẽ gần giống hệt như trên bản đồ.

Hình vẽ vẫn là hình vẽ, cũng không có gì xảy ra cả...

Điển Thanh có chút lúng túng gãi đầu một cái, "Có lẽ chỉ là dấu ấn bình thường, đệ tử nhìn lầm rồi."

...

Thụy Dật Phong.

Mấy nữ đệ tử vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, nhưng họ thậm chí không để ý đến Bàng sư bá đi ngang qua.

"Này, các ngươi đã nghe nói gì chưa? Tả Ngọc Thu kia đem Hứa sư thúc chặn lại ở sơn môn ngay trước mặt mấy ngàn người."

"Chuyện này thì ngươi phải hỏi ta." Một đệ tử thấp lùn dương dương đắc ý nói, "Ta sáng sớm đã tới trước sơn môn, liền thấy rõ ràng mọi chuyện!"

"Ồ? Mau nói, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?"

"Nghe nói Hứa sư thúc còn nhảy một đoạn Linh vũ, có phải là rất đặc biệt phải không hả?"

"Đó là đương nhiên," tên đệ tử thấp bé lập tức say sưa nói, "Châu anh huyễn chuyển tinh túc dao, hoa man đấu tẩu long xà động. Vốn không phải là nhân gian nên có a...

"A, tiếp tục nói về chuyện đã qua. Tả Ngọc Thu đem Nguyên trưởng lão cùng Lữ trưởng lão ngăn lại, cứng rắn vu khống Hứa Dương 'Lừa gạt tông môn, khi sư diệt tổ'..."

Bàng Đức Phi nghe thấy hai chữ "Hứa Dương", lúc này dưới chân nhất chuyển, đi theo sau lưng mấy người từ xa, vểnh tai lên lắng nghe.

Hơn mười ngày trước, nàng đã làm xong mọi chuyện chuẩn bị, thừa dịp lúc ban đêm mò đến Hồng Vân Phong, chuẩn bị xuống tay với Hứa Dương, lại lúng túng phát hiện ra, cả ngọn núi gần như không còn một bóng người.

Ngày kế tiếp nàng tìm người nghe ngóng mới biết, tất cả các đệ tử mới và cũ của Hồng Vân Phong đều đã ra ngoài lịch nghiệm, chỉ còn lại một số người, cùng một nhóm đệ tử ngoại môn canh giữ ngọn núi.

Nàng vừa rồi lấy được một tin tức, nói rằng có số lớn đệ tử tông môn Hồng Vân Phong, lúc này mới lấy lại tinh thần một lần nữa, mưu đồ động thủ thêm một lần nữa.

Nghe thấy người đệ tử trẻ tuổi đang đi phía trước nói "... Tả Ngọc Thu đang dương dương đắc ý, khi thấy Hứa sư thúc xuất ra chiêu!

"Cứ nghĩ rằng chỉ là Linh vũ bắn ra ba linh tiễn bình thường mà thôi. Tên Tả Ngọc Thu đó dám khinh thường, không thèm tránh không thèm né, dường như là định đón đỡ lấy.

"Ai ngờ nhưng đúng vào lúc này, Tào sư tổ đột nhiên thả người phóng ra, ngăn ở trước mặt Tả Ngọc Thu..."

"Tào sư tổ?" Có người hỏi nàng, "Tào sư tổ nào?"

"Hừ, chính là chủ sự Không Thanh Phong, Tào Sam Tào sư tổ." Đệ tử thấp lùn bị người nào đó cắt ngang, có chút bất mãn lườm người kia một cái, tiếp tục nói, "Kết quả, từ một trong số ba linh tiễn do Hứa sư thúc phóng ra, đột nhiên có một đạo hắc ảnh bắn ra!

"Bóng đen kia tấn mãnh dị thường, uy lực doạ người, đem bàn tay của Tào sư tổ xuyên thủng trong nháy mắt! Tào sư tổ bất đắc dĩ, chỉ có thể tế ra linh bảo Phù Quang Ngọc mạnh nhất của bản thân mình, mới miễn cưỡng đem bóng đen kia ngăn trở lại được..."

"Hít hà ——" mấy người không không hít sâu một hơi, một tên đệ tử trẻ tuổi mới nhập môn hơn một tháng mà đã đem chủ sự một Phong bức đến tình cảnh như thế! Hứa sư thúc này đến tột cùng có tu vi nghịch thiên bao nhiêu a? !

Liền ngay cả Bàng Đức Phi cũng là trong lòng giật mình, Tào Sam đó tu vi chính là Thất Mạch cảnh hậu kỳ, thực lực thậm chí còn mạnh hơn cả mình.

Hứa Dương này thật đúng là một thiên tài chưa từng có! Ngay cả Tào Sam đều có thể kích thương, nếu như đổi lại là mình, chỉ e rằng...

Nàng âm thầm lại cảm thấy may mắn, may mà hơn mười ngày trước không có gặp được Hứa Dương, nếu không người chết rất có thể chính là mình.

Cũng may trong khoảng hơn mười ngày trở lại đây, mình lại chế thêm được ba phân "Cái thứ kia", nàng vô ý thức ấn vào bình ngọc trong ngực, mới tìm về được sự tự tin —— mặc kệ Hứa Dương ngươi mạnh bao nhiêu, dù cho có linh bảo trong tay, nhưng khi đối mặt với "Thứ này" thì nhất định cũng không còn sức đánh trả!

Đã từng có cường giả Thất Mạch cảnh cực hạn chết dưới loại bí thuật này của ta, Hứa Dương đêm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

"Hứa sư thúc quả thật là một thiên tài!" Một tên đệ tử trẻ tuổi cảm thán nói, "Bất luận là tướng mạo, tư thái, dáng múa, hay là thực lực, đều không phải là phàm nhân có thể đạt tới..."

"Haizz, hắn một tên nam tử yếu đuối lại ưu tú như thế, có thể để cho chúng ta những nữ nhân này sống như thế nào được nữa a?"

"Theo ta thấy, coi như Liễu Văn kia, có lẽ cũng không phải là đối thủ của Hứa sư thúc. Danh hào của nam đệ tử mạnh nhất thế hệ trẻ của tông môn sắp thay đổi người rồi. "

"Haizz, nếu có thể gả cho một nam tử tuyệt thế vô song như Hứa sư thúc dạng này, thì có chết cũng đáng..."

"Ngươi bớt nằm mơ đi! Phải những thiên tài đứng đầu nhất của thế hệ trẻ trong tam Thánh ngũ Tông, có lẽ mới có thể lọt được vào trong mắt của Hứa sư thúc..."

Mấy tên đệ tử trẻ tuổi còn tại thao thao bất tuyệt, nhưng Bàng Đức Phi đã không còn hứng thú gì để tiếp tục nghe nữa rồi.

Nàng lập tức quay trở về chỗ mình ở, bắt đầu ngồi thiền ngưng thần, đem hết toàn lực để khiến cho mình đạt tới được trạng thái tốt nhất, để cầu có thể một kích thành công vào buổi tối...

Vào ban đêm.

Hứa Dương dừng luyện tập Linh vũ lại, mệt mỏi chậc chậc lưỡi, "Vốn dĩ cứ tưởng rằng buổi trưa có thể được ăn cơm cùng với Tống Toàn... Có lẽ là nàng mới trở về từ dị cảnh, quá mệt mỏi rồi chăng."

Hắn bất đắc dĩ thi triển thuật Ích Cốc, cơn đói trong bụng biến mất, sau đó uống một ngụm nước lạnh, chỉ cảm thấy có một con chim sắp biến mất khỏi miệng mình.

Hắn cũng đã bị giày vò hơn mười ngày, cuối cùng đêm nay cũng có thể ngủ một giấc an lành rồi, thế là sớm dừng tu luyện lại, vào nhà rồi lên giường.

Tới gần giờ sửu, một đạo hắc ảnh từ trong núi trong rừng rậm Hồng Vân Phong nhô đầu ra, không phát hiện ra có tung tích của tuần sơn, lập tức thi triển thuật Ẩn Nấp, lách mình đi vào đằng sau một khối đá lớn, cẩn thận nhìn quanh một lần nữa.

Sau khi leo lên một cách thận trọng hơn một canh giờ, rốt cuộc trong màn đêm nàng đã thấy được một toà thạch ốc cách đó không xa kia.

Nàng kiềm chế sự khẩn trương trong lòng, thu liễm khí tức, thân hình thoắt một cái, người đã vào trong viện Hứa Dương...

------------------------------------------------

Hứa Dương cảm ơn quý vị độc giả đã ủng hộ và theo dõi, nếu quý vị thấy hay thì hãy like, ủng hộ hoặc đề cử đẩy kim phiếu để giúp Hứa Dương tu luyện được nhanh hơn. Tại hạ xin cảm tạ! Mãi yêu