Chương 169: "Thám Tử Lừng Danh" Dư Hi

Dư Hi lập tức cảm thấy cũng không ngủ nổi nữa, chào hỏi qua Cát Văn Hoàn, rồi đi thẳng đến Phụng Luật Điện ngay trong đêm.

Hứa Dương hiện tại thế nhưng là đệ tử thiên tài đệ nhất không thể lay chuyển Hồng Vân Phong trong mắt của nàng, hơn nữa là một người mà ai cũng cực kỳ hi vọng trong số những đệ tử trẻ tuổi, lần trước lại lập được một đại công.

Đặc biệt lại còn là một nam nhân!

Phải biết rằng, dưới thời thế bây giờ, trong một trăm vạn tên nam nhân cũng không chắc chắn có thể xuất ra được một thiên tài cực phẩm như hắn, huống chi vài quốc gia xung quanh đây cộng lại, e rằng cũng không có mười vạn tên nam nhân.

Nàng đều hận vì đã không thể gắng sức cung cấp bồi dưỡng đầy đủ cho Hứa Dương, thế mà lại có người dám can đảm đến ám sát hắn? !

Quả thực là có thể nhịn nhưng không thể nhục!

Tên hung thủ kia nhất định phải điều tra cho ra! Không chỉ là cho Hứa Dương một cái công đạo, mà còn liên lụy đến toàn bộ mặt mũi của Hồng Vân Phong cùng Dư Hi nàng!

Rất nhanh, nàng đã nhìn thấy được Đổng Thịnh người không ra người quỷ không ra quỷ ở ngay trong thạch lao của Phụng Luật Điện —— gia hỏa này gần như trộm cắp khắp tông môn, kể từ sau khi bị bắt, mỗi ngày đều có đệ tử đến Phụng Luật Điện để đánh nàng trút giận.

Nàng lập tức liền loại bỏ hiềm nghi đối với Đổng Thịnh. Người sau đã bị đánh đến mức có chút ngu đần rồi, trước mắt ngay cả lời nói trọn vẹn cũng đều nói không được đầy đủ, sao mà còn có thể điều động được một tên cường giả ít nhất phải là Thất Mạch cảnh trung kỳ đi giết người được chứ?

Sau đó, Dư Hi lại đi xem Tả Ngọc Thu đang bị nhốt trong lao ở Phụng Luật Điện.

Hắn ngược lại là hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng căn cứ theo lời nói của đệ tử trông coi hắn nói thì, bởi vì do Lữ trưởng lão nghiêm lệnh, gần như cả ngày nay không ai có thể tới gần hắn.

Dư Hi hơi híp mắt lại, cắn răng thầm nghĩ, vậy thì cũng chỉ còn lại có nàng!

Hôm sau trời vừa sáng.

Trong Cực Thiên Điện truyền ra tiếng rống giận dữ như điên của Tào Sam "Ngươi ngậm máu phun người! Tên họ Hứa hắn chỉ là một cái tên tiểu bối, vẫn còn chưa xứng để ta phải phí tâm tư đi hại hắn!"

"Hừ! Không phải ngươi thì còn có thể là ai?" Dư Hi lạnh hừ một tiếng, quay người vái chào nói với Tiêu Hưng Hòa, "Tông chủ, trưa hôm qua bởi vì do ngài đã không quản giáo nghiêm ngặt Tào Sam, suýt chút nữa gây ra tội ngộ thương Hứa Dương, phạt nàng tự bế quan hối lỗi trong hơn ba năm, không được quyền tham gia vào những sự việc lớn nhỏ ở Không Thanh Phong nữa.

"Kết quả ban đêm liền có người lén lút xâm nhập vào Hồng Vân Phong ám hại Hứa Dương, việc này cũng không tránh khỏi quá mức trùng hợp a? !"

Nàng chỉ vào bộ quần áo trên mặt đất mà Kỷ Lâm Oanh tìm thấy trong hang đá, rồi nói tiếp "Thích khách chính là người trong nội bộ tông môn, mà Hứa Dương mới gia nhập môn chỉ hơn nửa tháng, ngoại trừ sự việc của tên Tả Ngọc Thu này ra, thì hắn cũng không còn kẻ thù nào khác nữa. Không những như thế, hắn còn là một người đáng được kỳ vọng trong số các đệ tử tông môn, khẳng định là không còn ai khác muốn giết hắn nữa!

"Huống hồ thích khách còn là một tên đệ tử Thất Mạch cảnh trung kỳ. Người đạt tới tu vi này ở trong tông môn chỉ có hơn mười người, ngoại trừ Tào Sam thì còn ai khác có thể điều động được đến các nàng? !"

"Ngươi, ngươi nói bậy! Ta không có!" Tào Sam làm người ngang ngược bá đạo, từ trước tới nay đều là nàng cưỡng từ đoạt lý, việc bị người "Vu oan hãm hại", đây là đầu tiên gặp phải, trong lúc nhất thời tức giận đến nỗi ngay cả lời đều nói không lưu loát.

Tiêu Hưng Hòa trầm ngâm nói "Dư sư tỷ, những điều ngươi nói mặc dù không phải không có khả năng, nhưng tất cả lại đều chỉ là phỏng đoán, cũng không có chứng cứ?"

"Đúng! Chứng cứ! Lấy ra a!" Tào Sam lập tức duỗi ra một ngón tay, trừng mắt rống nói với Dư Hi, "Nếu như không lấy ra nổi chứng cứ, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!"

"Tào sư thúc, chứng cứ của thích khách này tuy là chưa có tìm ra," Cát Văn Hoàn ở một bên nói, "Có điều, cháu ngoại ngươi hôm qua vu oan hãm hại Hứa Dương, ép buộc hắn phải tỷ thí, sau đó lại còn có ngươi một tên cao thủ Thất Mạch cảnh hậu kỳ này tự mình hạ tràng, làm cho Hứa Dương hao tổn rất nhiều linh lực.

"Nếu không phải vì thế, thì dưới sự dồi dào linh lực của Hứa Dương, ban đêm có lẽ sẽ không đến nỗi bị thích khách gây thương tích, thậm chí còn có thể phản sát bắt người!"

Nàng nói lời này cực kỳ có chủ ý, Dư Hi lập tức dùng sức gật mạnh đầu, "Đúng! Ngươi xem, lại trùng hợp như vậy? Rõ ràng chính là do ngươi đã cố ý làm tiêu hao Hứa Dương vào lúc ban ngày hôm qua, để ban đêm phái người động thủ giết hắn!"

"Ngươi! Ta căn bản là không có làm điều đó!" Tào Sam mắt đều đỏ ngầu lên, tụ tập linh lực, làm bộ liền muốn liều mạng cùng với Dư Hi.

Tiêu Hưng Hòa vội vàng cao giọng nói "Tào sư muội, nếu phải tính ra thì, Hứa Dương đích thật là do ngươi đã tiêu hao mất một lượng lớn linh lực. Hơn nữa lại còn là nam tử, không cách nào hấp thu được Linh Nguyên thiên địa, việc khôi phục lại linh lực càng khó khăn hơn."

Tào Sam sững sờ, sao cái sự việc bị ám sát này lại tính tới trên đầu ta chứ? ! Ta tối hôm qua vẫn đang một mực tự bế quan hối lỗi ở chỗ của mình mà, đây quả thực chính là trúng phải đạn lạc a! !

Nhưng nàng nghĩ kỹ lại, Tả Ngọc Thu hôm qua đã gây ra thật đúng là làm tiêu hao linh lực Hứa Dương, mình đơn giản khó lòng giãi bày...

Tất cả đều là do cái tên khốn kiếp này! Nàng lập tức muốn đem Tả Ngọc Thu đánh cho nhừ đòn, từ nay về sau cũng không thèm quan tâm đến bất cứ chuyện gì của Tả gia nữa!

Tiêu Hưng Hòa lại nói "Sự việc này ta sẽ bảo Phụng Luật Điện tra rõ. Còn về phía Tào sư muội, ngươi kiểu gì cũng phải gánh trách nhiệm. Như thế này đi, ngươi cầm hai viên Cửu Chuyển Hoàn Sinh Đan ra, đưa cho Hứa Dương để chữa thương đi."

"Nhưng..."

Tào Sam còn muốn nói nữa, lại thoáng nhìn thấy hàn quang trong mắt tông chủ, lập tức giật mình một cái.

Nàng trong lòng biết vị tông chủ này tuy là trẻ tuổi, nhưng làm việc cực kỳ quả quyết, nói một không hai, nếu như mình vẫn còn muốn tranh luận nữa, rất có thể sẽ dẫn tới lôi đình ập xuống.

Cửu Chuyển Hoàn Sinh Đan a... Trong lòng nàng nhỏ máu, tuy là một trong số chủng loại thượng phẩm đan dược rẻ nhất, nhưng đó cũng là thượng phẩm đan dược, ít nhất cũng phải mười lăm khắc Thanh Linh Dịch một viên!

Cửu Chuyển Hoàn Sinh Đan này dược hiệu cực mạnh, coi như bị chặt mất một cánh tay một cái chân, thì sau khi ăn vào rồi điều dưỡng thêm một hai năm, đều có thể mọc ra thêm một lần nữa. Hứa Dương hắn ngược lại là có bị thương cái gì đâu, vậy mà cần phải hai viên chứ? !

Tào Sam biết đây là do tông chủ vì muốn trấn an Dư Hi, cho nên cố ý tăng thêm phân lượng, lập tức cũng chỉ có thể đánh rớt răng nuốt xuống bụng, chán nản chắp tay, "Toàn bằng tông chủ phân phó."

Dư Hi lại trông như kiểu làm bộ không buông tha, "Tông chủ, nàng muốn mưu hại đệ tử Hồng Vân Phong ta, hai viên đan dược là có thể bỏ qua rồi sao?"

Tiêu Hưng Hòa khẽ lắc đầu, nhưng Dư Hi xem như khổ chủ, ngược lại cũng không dễ nói nàng cái gì, đành phải nói tránh đi "Dư sư tỷ, hôm qua ngươi bởi vì việc Hứa Dương đã dũng cảm hi sinh để phá vỡ mê trận, cứu được mấy trăm đệ tử Hồng Vân Phong, nên đã vì hắn thỉnh công.

"Ta đã suy nghĩ kỹ, tên này thiên phú không tồi, lại hiểu đại nghĩa, nên xứng đáng phải được ban thưởng một phen..."

Nàng mấy câu sau đó, Dư Hi trực tiếp nghe thấy hai mắt trợn trừng, trong lúc nhất thời ngay cả việc tìm Tào Sam để gây phiền phức cũng đều quên đi mất, vội vàng vái chào nói "Tạ tông chủ. Hứa Dương chắc chắn sẽ biết ơn sâu sắc về sự tài bồi của tông môn!"

Trên Hồng Vân Phong, nơi ở của Hứa Dương đã là người đông nghìn nghịt, bên ngoài viện đều đầy ắp người.

Những đệ tử tông môn này đều đã nghe nói tới việc "Hứa đầu bảng" bị ám sát tối hôm qua, nên đặc biệt chạy tới đây để thăm hỏi, an ủi.

Trải qua tuyên truyền của Ngọc Bảng, cộng thêm cuộc tỉ thí trước sơn môn ngày hôm qua, bây giờ Hứa Dương đã là danh chấn Huyền Hoa tông. Trong số các đệ tử trẻ tuổi, Hứa Dương gần như đều không tìm ra nổi một người mà mình quen biết, cũng không biết ai với ai hay sở thuộc chủ sự Phong nào.

Bình thường các nàng không tìm thấy lý do để đến lôi kéo làm quen với Hứa Dương, nhưng lần này thấy được cơ hội tuyệt hảo, dĩ nhiên ai cũng không chịu buông tha, như núi kêu biển gầm tuôn về phía Hồng Vân Phong.

Kỷ Lâm Oanh phụ trách sự an toàn của Hồng Vân Phong, thấy tình thế không đúng, đành phải quy định tạm thời, mỗi một Phong phái năm tên đệ tử đại biểu thăm hỏi là được, những người còn lại chỉ được chờ ở dưới chân núi.

Lý Ca hỗ trợ việc thu lễ ở cửa ra vào đã sắp phải bận đến nỗi phát điên lên rồi, các loại linh dược, đan dược, linh văn khí, tài liệu quý hiếm bên cạnh chất thành một tòa núi nhỏ.

Những người chờ tặng lễ ở phía đằng sau vẫn còn đang xếp hàng dài chật kín, mỗi một người đều cõng mấy chục cân đồ vật trên lưng.

Nàng chỉ là không biết rằng để tranh đoạt được năm vị trí danh ngạch lên núi, những đệ tử dưới núi đến xem phong thái của Hứa đầu bảng, còn suýt chút nữa không có đánh nhau.