Chương 162: Phát Đạt Rồi!

"Đại di ma?" Hứa Dương nhíu mày, nhớ tới thời điểm khi ở nhà từng nghe người ta nhắc qua, vốn mẫu thân vẫn còn có một tỷ tỷ, chỉ là hơn hai mươi năm trước nàng đã bị Đại Chính Quốc truy nã vì tội cưỡng hiếp rồi bỏ trốn về phía nam.

"Nàng dám trở về, không sợ quan phủ bắt nàng sao?"

Hứa Duệ vẻ mặt nghiêm túc nói "Nghe nói nàng đã tạo được mối quan hệ then chốt ở chỗ Châu Mục, nên bỏ được truy nã đối với nàng. Tháng trước nàng đến nhà lộ mặt ra một chút rồi tức thì liền rời đi, nói sẽ trở lại sau một tháng nữa, bây giờ chỉ còn lại có hai mươi ngày."

Hứa Dương gãi đầu một cái, mờ mịt hỏi "Vậy nương muốn con trở về làm gì?"

Hứa mẫu thở dài, nói "Vốn dĩ loại chuyện này ta là không muốn để cho con dính vào, nhưng là chuyện liên quan đến người đứng đầu nhà họ Hứa, chỉ có con trở về, mới có thể ngăn chặn được mồm miệng của những trưởng bối Hứa thị kia.

"Vừa đúng lúc gần đây thực lực của con đã tinh tiến, lần này vừa vặn ngay trước mặt toàn bộ Hứa thị, tuyên bố con sẽ là người thừa kế đảm nhiệm chức gia chủ tiếp theo, để phòng trừ sau này sẽ không bao giờ gặp phải phiền phức nữa!"

Lão mụ a, đừng ép mua ép bán thành làm sao được chứ? Hứa Dương không khỏi mày nhíu lại đến càng sâu hơn, ai nói muốn làm cái chức gia chủ này chứ hả? Suốt ngày vất vả với những việc vụn vặt linh ta linh ta của Hứa gia kia, chẳng phải là lãng phí vì đã tới cái thế giới tu tiên kỳ ảo này rồi sao?

Về phần một chút gia nghiệp Hứa gia kia, hắn càng là không thèm để trong lòng, hắn lên núi Huyền Hoa trong khoảng thời gian này, việc hao tốn vì mua yêu thú không sai biệt lắm liền có thể bù đắp được hơn phân nửa vốn liếng của Hứa gia.

Hứa Duệ không đợi hắn từ chối, liền dùng giọng nói không cần suy nghĩ "Chính là vì hôn sự của con, chúng ta đều có thể thương lượng, chỉ có việc này, con nhất định phải nghe ta!" Sau đó, lại đem đầu đuôi sự tình đại khái nói một lần.

Hứa Dương trong lòng tự nhủ, nếu không phải mình chạy lên núi Huyền Hoa, cái việc luận võ kén dâu kia có thương lượng mới là lạ... Có điều trước mắt phải thoát khỏi tứ đại Kim Cang kia mới là việc cấp bách, về phần gia chủ họ Hứa, dù sao lấy tu vi Thất Mạch cảnh của nương, ít nhiều gì cũng vẫn còn có thể sống thêm được trên dưới trăm năm, sự tình sau này cứ từ từ rồi nói sau.

Thế là hắn miễn cưỡng gật đầu nói "Con trở về một chuyến là được."

"Vậy thì được rồi!" Hứa Duệ vui vẻ, kéo hắn liền đi, "Vậy chúng ta lập tức lên đường? Ta đã chuẩn bị Lân Mã ở ngoài sơn môn rồi..."

Hứa Dương vùng thoát ra nói "Nương, trong tông môn há lại nói đến là đến, nói đi là đi sao? Nhanh nhất cũng phải ngày mai xin phép với Dư sư tổ mới được.

"Ngoài ra con ở chỗ này vẫn còn có chút sự tình cần phải xử lý, nói tóm lại thì trong vòng nửa tháng về nhà là được rồi chứ gì."

Hứa Duệ nghe thấy vậy gật đầu, cười nhạt nói "Rồi rồi, ngược lại là do ta đã quá vội vàng."

Kỳ thật, nàng lần này khi nhìn thấy được nhi tử, biết được rằng hắn trôi qua cũng không tệ lắm, tu vi cũng tăng lên cực nhanh, trong lòng đã là rất an tâm.

Nàng lại trịnh trọng dặn dò "Làm xong việc tông môn thì phải mau chóng trở về, vạn chớ làm lỡ thời gian. Vi Nương về trước để chuẩn bị một chút."

Hứa Duệ đến cùng cũng là gia chủ của một gia tộc, làm việc gì cũng mạnh mẽ nhanh chóng, sau khi giao phó tất cả sự việc xong xuôi, rồi đi chào từ biệt với Dư Hi trước, sau đó quay trở về thành Phượng Minh ngay trong ngày.

Hứa Dương đem mẫu thân đưa tiễn xong, trong lòng lập tức buông lỏng, lần này Tả Ngọc Thu hao tổn tâm cơ làm ầm ĩ nguyên một buổi, lại còn không quản ngàn dặm xa xôi đem nương tìm đến đây, ngược lại lại giúp mình một đại ân.

Bây giờ việc phiền phức luận võ chọn dâu cuối cùng cũng đã xoay chuyển được, sau này rốt cục sẽ có thể hưởng thụ cuộc sống thoải mái tu tiên mãn nguyện rồi, sống vài trăm tuổi, tìm được một đạo lữ yêu thích, có lẽ còn có thể oai phong thiên hạ, nổi danh khắp nơi gì đó.

Hắn ấp ủ về tương lai, rồi quay trở về chỗ ở, trước tiên đem linh dược thu hoạch được ở bên trong dị cảnh sắp xếp lại một phen. Có mười hai cây Phạm Hà Thảo. Còn Thiên Cức Ly Thảo thì là nhiều đến nỗi đếm không hết, chỉ biết là nặng khoảng ba mươi bốn mươi cân, ít nhất năm trăm cây trở lên.

Hắn lại lấy ra linh dược vừa nãy Kỷ Lâm Oanh nhét cho mình, nhưng không biết là gì, thế là tiện tay rút ra một cây có ngoại hình hơi giống cây thông, nói với Hải Yến "Cây này ngươi có biết không?"

"Đương nhiên, biết." Con quạ đắc ý nói, "Thượng phẩm, linh dược, Thương Lân, Cầu,. Củng cố, linh mạch, tăng cường, linh lực."

"Thượng phẩm linh dược?" Hứa Dương ngẩn người, không nghĩ tới Kỷ Lâm Oanh lại hào phóng như vậy, rồi lại cầm lấy một khóm linh dược khác đưa tới trước mặt Hải Yến, "Cây này thì sao?"

"Thanh Linh, Tán Hoạt, Thảo. Thượng phẩm, linh dược. Bổ sung, khí huyết, đề chấn, tinh thần..."

"Lại là thượng phẩm?"

Hứa Dương đem tám cây linh dược mà Kỷ Lâm Oanh tặng hỏi qua lần lượt, trong số đó lại có một nửa là thượng phẩm, bốn cây khác tuy là trung phẩm, nhưng cũng đều là chủng loại phi thường trân quý thực dụng.

Hắn mỉm cười, tốt xấu thì anh đây, cũng coi như là đã liều chết để cứu nàng, nếu nàng đã dứt khoát muốn tặng cho mình, vậy thì những linh dược này anh đây mà từ chối thì bất kính rồi.

Lần này bọn người Kỷ Lâm Oanh ở bên trong dị cảnh tuy là đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, nhưng cũng gặp được khá nhiều cơ hội tốt.

Sau khi các nàng hợp lực chém giết được một con Chân Yêu, thì phát hiện cái con Chân Yêu kia đã thu thập được hơn mười cây linh dược. Mà lúc đó Kỷ Lâm Oanh xuất lực lớn nhất, liền được phân cho một nửa.

Trước mắt tất cả lại đều giao vào trong tay Hứa Dương.

Hứa Dương trong lòng tính nhẩm, hết thảy mười sáu cây thượng phẩm linh dược, bốn cây trung phẩm, hơn năm trăm cây hạ phẩm, nếu xem như nhắm lấy con mắt để bán, thì ít nhất cũng có thể bán được tám chín mươi khắc Thanh Linh Dịch!

Hắn sờ nhẹ linh phù trên tường, triệu ra tủ đá, đem linh dược tiện tay ném vào bên trong, thầm nghĩ trong lòng, lần này lâm vào mê trận tuy là nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, thậm chí nhiều lần suýt nữa mất mạng, nhưng thu hoạch cũng cực kỳ ấn tượng!

Ngoại trừ linh dược, lần này thu hoạch lớn nhất dĩ nhiên chính là tàn phiến Thiên Tiêu Châm, uy lực của nó đã được thử qua với Tào Sam ở chỗ sơn môn, thật là siêu phàm tuyệt luân! Nó bù đắp rất nhiều cho những thiếu sót về sức mạnh tấn công của mình.

Chỉ là, thôi động cái thứ này tiêu hao cũng cực lớn, coi như hiện tại mình đã là tu vi Luyện Khí Tứ Trọng, vận dụng toàn thân linh lực cũng chỉ có thể đem cái linh bảo này bắn ra xa hơn bốn trượng.

Có điều sau khi đạt tới Luyện Khí Tứ Trọng, linh lực trong cơ thể mình đã có thể ngưng khí thành dịch, năng lượng ẩn chứa ở trong đó cao hơn gấp mấy lần so với tia linh lực trước đó, cho nên khi dùng để thôi động Thiên Tiêu Châm, thì tốc độ bắn ra cũng nhanh hơn gấp bội so với khi Luyện Khí Tam Trọng.

Xem ra đợi đến khi Luyện Khí Thất Trọng, khi có thể "Tụ dịch thành dòng", thì uy lực của Thiên Tiêu Châm sẽ còn có thể tăng thêm một bước nữa!

Nghĩ tới đây, Hứa Dương không khỏi thổn thức, chỉ một tháng rưỡi trước, khi mình bị trùm thổ phỉ Đỗ Hoằng Luyện Khí Tứ Trọng chặn giết, đơn giản y như đang đối mặt với một ngọn núi to lớn không thể vượt qua.

Mà trong nháy mắt, mình đã đạt đến cảnh giới tương đồng rồi. Ở trong đó mặc dù có tiền tố đập tiền với số lượng lớn, nhưng nói cho cùng, vẫn là do loại công pháp Thiên Vận Triền Tâm Công này thực sự nghịch thiên, chính mình mới có thể tăng lên nhanh được như vậy!

Hắn lập tức lại nghĩ tới khi giao thủ cùng với Tả Ngọc Thu, cái chủng loại cảm ngộ kỳ diệu đối với Linh vũ kia, vội vàng kéo cửa phòng che đậy lại, rồi lấy ra một tấm phù Trữ Âm, bắt đầu nhẹ nhàng nhảy theo giai điệu, cố gắng nhớ lại cảm giác khi đó.

Ngược lại cũng không phải do ngộ tính Hứa Dương tốt bao nhiêu, đều là bởi vì hắn đã từng xem qua một số lượng lớn các loại nhảy Hip-hop, new style, thậm chí cả Capoeira của Brazil ở hậu thế, đã tạo ra rất nhiều tác dụng nhắc nhở cho hắn.

Ở bên trong Thần Trì Giới, có thể nghĩ đến việc Linh vũ có thể không y theo phổ nhạc điệu nhảy tùy tâm thi triển ở trình độ này, hoàn toàn chỉ có những người kỳ cựu đã tu tập đạo này mấy chục năm. Nhưng đối với Hứa Dương mà nói, chỉ là sớm đã có được kinh nghiệm từ nơi khác mà thôi.

Hắn rất nhanh liền lần nữa mò tới được loại ý vị kia, không khỏi mỉm cười, "Nếu như con hàng Tả Ngọc Thu kia biết được rằng hắn trong lúc vô tình đã giúp mình đề cao được tu vi Linh vũ, không biết là sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?"

Không chờ hắn múa xong một đoạn, liền nghe thấy Mã sư điệt người phụ trách tiếp đón khách của Hồng Vân Phong cao giọng nói ở ngoài viện "Hứa sư thúc, Điển sư tỷ cầu kiến."