Đợi đến khi bóng lưng đám người Nguyên trưởng lão xa dần, đệ tử tông môn vây xem cũng bắt đầu chậm rãi giải tán đi khỏi, nhưng đều là một bước ba cái quay đầu, ánh mắt giống như là bị dính chặt vào vậy, rất khó dời khỏi trên người Hứa Dương.
Mặc dù trong số các nàng có hơn chín thành đều đã nhìn qua Hứa đầu bảng trên Ngọc Bảng hơn trăm ngàn lần, nhưng người thật thì vẫn là lần đầu tiên được thấy, nên đều hoa mắt thần mê, kinh ngạc sững sờ, trong lòng thì lại phàn nàn trình độ họa sư của Ngọc Bảng quá kém, ngay cả dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của Hứa Ngọc Lang cũng không vẽ ra nổi.
Trong số đó, những người táo bạo hơn, lập tức liền muốn tiếp cận lại gần để lôi kéo làm quen cùng với Hứa Dương, nhưng đã bị chặn lại bởi một nhóm đệ tử Hồng Vân Phong ở ngoài vòng tròn, đành phải biết khó mà lui, nhưng vẫn bám theo nhìn từ xa.
Có điều vẫn còn có những người da mặt dày hơn, thi triển linh thuật làm ra một đám lửa lao thẳng lên bầu trời, hoặc là triệu ra thiểm điện phát ra tiếng vang "Tành tạch".
Nếu như Hứa Dương bị tiếng vang dẫn động, lơ đãng quét mắt qua nhìn về phía các nàng bên kia một chút, lập tức liền có thể dẫn phát một tràng thốt lên sung sướng.
Dư Hi không khỏi nhíu mày lắc đầu, dùng linh lực thôi động phát ra tiếng, quát nói "Tất cả đều đang rất nhàn đúng không? Nếu còn không rời đi, thì cứ ở đây mà quét dọn sơn môn mười năm đi!"
Các đệ tử bị dọa đến nỗi rụt cổ lại, lúc này mới ầm vang mà giải tán.
Dư Hi quay lại phất tay, nói với các đệ tử dưới chướng "Theo ta về Hồng Vân Phong."
"Rõ!"
Các đệ tử Hồng Vân Phong cùng đồng thanh hét lên, rồi nhao nhao tự mình lấy ra ngọc bay.
Hứa Duệ lúc mới tới cực kỳ tò mò cùng chấn kinh đối với loại linh văn khí có thể phi hành này, nhưng lúc này cũng coi như chuyện thường ngày ở huyện, vui vẻ nhảy lên ngọc bay của nhi tử.
Lập tức, gần hai trăm mảnh "Lá chuối" đồng loạt bay lên không, trùng trùng điệp điệp bay về hướng Đông Bắc.
Giữa không trung, đám người Hồng Vân Phong an ủi rất nhiều đối với mẫu tử Hứa Dương, cũng đem Tả Ngọc Thu cùng Tào Sam lên án mạnh mẽ một phen, thẳng cho tới sơn khẩu Hồng Vân Phong, lúc này dưới sự "Xua đuổi" của Kỷ Lâm Oanh mới tự mình rời đi.
Kỷ Lâm Oanh thì đích thân đem mẫu tử Hứa Dương đưa đến cửa ra vào chỗ ở, lúc này mới dừng bước lại, lo lắng dặn dò "Hứa sư đệ một mình xông xáo hiểm cảnh mười mấy ngày, cũng đến lúc nên tĩnh dưỡng một phen rồi."
Nàng vừa nói vừa lấy ra mấy miếng linh dược khác biệt, nhét vào trong tay Hứa Dương, "Những thứ này là ta đoạt được ở bên trong dị cảnh, có hiệu quả đối với việc củng cố thân thể, khôi phục thể lực. Nếu ngươi có sự tình gì, tùy thời thông báo cho ta một tiếng, ta lập tức sẽ tới."
"Sao lại làm thế được..."
Nàng căn bản không cho phép Hứa Dương từ chối, cung kính chắp tay với Hứa mẫu, liền quay người rời đi.
Hứa gia gia chủ híp mắt nhìn qua bóng lưng Kỷ Lâm Oanh, kéo Hứa Dương lại, nói nhỏ "Kỷ Lâm Oanh này a, nghe nói nàng là một trong số các đệ tử thế hệ trẻ tuổi mạnh nhất Hồng Vân Phong, làm người ngược lại là cực kỳ quan tâm, tướng mạo trông cũng không tệ lắm..."
"Ừm?"
Hứa Dương kinh ngạc quay đầu lại nhìn mẫu thân, nghe thấy nàng lại thỏa mãn gật đầu cười nói "Chính là Lục Đình Đình kia, so ra cũng là một trời một vực cùng với nàng. Nếu như nàng có thể làm dâu Hứa gia ta, thì nhất định có thể sinh cho ta mấy đứa tôn nữ mập mạp có thực lực. Dương nhi, sao nào, muốn suy nghĩ một chút hay không..."
Hứa Dương ngay lúc này lại đau cả đầu, loại đại cô nương như kiểu Kỷ Lâm Oanh cao ngạo bá khí, cả ngày vung vẩy roi da này, căn bản cũng không phải là đồ ăn mình có thể chén được mà! Mạng nhỏ bé này của mình sao mà xui như vậy chứ, suốt ngày bị lão nương suy tính làm ngựa giống... Điều này còn có hay không một chút nhân quyền chứ hả?
Nhưng lúc này hắn đối mặt Hứa mẫu trong lòng thấp thỏm không thôi, nên cũng không dám phản bác, đành phải nhắm mắt cho qua, cẩn thận thử dò xét nói "Nương, người nếu như không phải bảo con trở về thành thân, thì con cũng không..."
"Trước tiên không nói về việc này nữa." Hứa Duệ lại giống như không để ý chút nào khua tay, thần sắc hưng phấn mà hỏi, "Dương nhi, tu vi của con sao lại đề cao đến nhanh như vậy? !"
Hứa Dương sững sờ, trong lòng tự nhủ, nhìn điệu bộ này của nương, cái chuyện luận võ chọn dâu kia hình như có chút dấu hiệu hơi buông lỏng a!
Hắn lập tức xuất ra lí do thoái thác sớm đã chuẩn bị xong, bình thản ung dung nói "Cái này, dĩ nhiên là do sư phụ con dạy tốt rồi."
Hứa Duệ rất tán thành gật đầu, vui mừng cười nói "Quả nhiên là thế! Mấy ngày nay ta đã nghe qua, tu vi Trầm Thượng sư tinh thâm, mới chỉ chưa đến năm mươi mùa xuân, mà đã đạt tới Thất Mạch cảnh hậu kỳ, khó trách có thể có thủ đoạn làm con tiến cảnh nhanh như bay vậy!"
Nàng lập tức thở dài, lắc đầu tiếp nói "Như thế xem ra, con ta tư chất kỳ thật vẫn là cực tốt, lúc trước có lẽ lực Vi Nương không tới nơi tới chốn, làm phí công con trễ nải nhiều năm như vậy..."
"Đúng rồi," nàng bỗng nhiên trong mắt lại tỏa ánh sáng, "Con vừa mới làm tốt trước mặt tên họ Tả kia, hơn nữa còn làm bị thương cường giả Thất Mạch cảnh hậu kỳ, tu vi bây giờ của con đến cùng là gì?"
"Cái này," Hứa Dương có chút khó khăn, nhếch miệng nói, "Vị sư phụ này thật sự là không cho phép nói."
Hắn lại cười giả dối, "Nhưng nếu như nương đáp ứng con không bắt con thành thân cùng với bốn tên Kim Cang kia, ngược lại là có thể để lộ một chút tin tức cho người."
"Này!" Hứa Duệ khua tay chặn lại, mỉm cười nói, "Cái này thì dễ.
"Trước kia do con thực sự quá yếu, nương bố trí lôi đài chiêu con dâu, chính là muốn tìm chỗ dựa cho nửa đời sau của con mà thôi.
"Bây giờ, mấy cái tên kia cộng lại thành một khối e rằng cũng đều không phải là đối thủ của con, sao còn xứng với Dương nhi nhà ta được nữa đây?"
Nàng dùng sức đấm mạnh một đấm, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía những đỉnh núi như ẩn như hiện ở trong mây mù kia của Huyền Hoa tông, nói "Nhân tài trong Huyền Hoa tông đông đúc, nếu như con có thể vì ta tìm được mấy con dâu thực lực cao cường ở trong tông môn, ta ngày mai liền hủy hôn ước với các nàng."
Hứa Dương nghe thấy vậy còn chưa kịp cao hứng, lại nghe Hứa mẫu nói "Ồ, ngoại trừ biểu tỷ của con. Có điều cho dù là biểu tỷ con, cũng liền để cho nàng làm một phòng thôi."
Từ ngàn năm qua, nam tử Thần Trì Giới bởi vì nhận phải nguyền rủa Thiên Ma, chết yểu rất nhiều, dẫn đến số lượng ít hơn rất nhiều so với nữ nhân, vì vậy ở người thường, chuyện một nam lấy nhiều nữ cũng không có gì lạ.
Về phần Hứa gia loại gia đình giàu có này, càng là chuyện tầm thường.
Hứa Dương nhíu mày, thuận theo nàng nói "Nương, bằng vào tốc độ tu luyện của con bây giờ, nhiều nhất mấy năm liền có thể đột phá Thất Mạch cảnh, Đường Tiểu Tuyết càng là không xứng với con, vi nương sao phải..."
Hứa Duệ thở dài một tiếng, cau mày nói "Dương nhi, điều này nương cũng biết. Chỉ là, nửa tháng trước, biểu cữu con do chứng bệnh không tiện nói ra, uống nhầm linh dược, tiêu chảy cứ thế khí huyết kiệt quệ suy kém...
"Hắn trước khi lâm chung, lôi tay ta lại, bảo ta nhất định phải đáp ứng một việc để Tiểu Tuyết làm dâu Hứa gia, cho nên việc này... Nói tóm lại chỉ là thêm một phòng, sau này con muốn gả làm chồng ai, nương tất cả nghe theo con là được."
Chứng bệnh không tiện nói ra? Hứa Dương suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới, không phải chính là hậu thế tục xưng gọi là táo bón à, cái thứ đồ chơi này cũng có thể làm chết người được sao? !
Hắn lập tức lắc đầu, vội vã làm ra vẻ đau khổ, "Nương, nếu biểu cữu đã không còn nữa rồi, người càng phải cân nhắc cảm nhận của biểu tỷ a.
"Nàng một cái đại nữ nhân gia, làm dâu vốn dĩ đã mười phần làm khó dễ rồi, còn phải cam tâm làm tiểu, sau này mỗi ngày đều sẽ bị vợ cả áp bách.
"Thật sự nếu người muốn tốt cho nàng, vẫn là giúp nàng chọn một tên nam tử môn đăng hộ đối cầu hôn, nhi tử xuất ra cho nàng một lễ hỏi phong phú là được."
"Haizz..." Hứa mẫu cũng lắc đầu nói, "Mặc dù con nói cũng thoả đáng, nhưng Vi Nương đã thề với cữu cữu con, sao dễ đổi ý được?
"Hơn nữa, Tiểu Tuyết cái đứa bé kia là Vi Nương nhìn nó từ nhỏ đến khi lớn, phẩm hạnh nàng rất lương thiện, lại có mối tình thắm thiết đối với con.
"Về phần tướng mạo... Ta biết con chướng mắt nàng, nhưng có câu nói rất hay, 'Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân', nàng trước đây một mực say mê tu luyện, nên mới lôi thôi lếch thếch, nếu như chịu khó dọn dẹp một chút thì cũng có thể đi ra gặp người."
"Nương, thì ra người yêu cầu đối con dâu chỉ là 'Có thể gặp người'..." Hứa Dương đơn giản khóc không ra nước mắt, "Vậy thì trừ yêu thú ra, chẳng phải là đều có thể đạt tiêu chuẩn rồi sao?"
"Ngươi cái đứa nhỏ này, chỉ là thêm một phòng mà thôi..."
Hứa Dương ngẩng đầu ưỡn ngực, cao giọng nói "Nương, con từng nói qua, trừ phi tìm được người con thích, nếu không tuyệt đối không cưới, à, không gả!"
Hai người lại tranh luận nửa ngày, Hứa mẫu thấy hắn kiên quyết như thế, khẩu khí rốt cục có chỗ buông lỏng, "Tục ngữ nói, 'Không ai yêu con hơn phụ mẫu, thì mới vì con mà tính kế sâu xa.' nương không phải muốn ép buộc con, chẳng qua là cảm thấy Tiểu Tuyết cũng coi như lương phối được với con."
"Lương phối? Người bỏ đi thôi..." Hứa Dương bây giờ người ở núi Huyền Hoa, sức lực cũng là rất đủ, lập tức cứng cổ nói, "Nương, nếu như người không đáp ứng, con liền chung thân không rời khỏi tông môn, xem Đường Tiểu Tuyết có thể làm được gì!"
Hứa mẫu trì trệ, bây giờ nhi tử đã là đệ tử Huyền Hoa tông, thực lực lại mạnh, nếu như thật sự quyết tâm ở lại trên núi hao tổn cả một đời, mình thật đúng là không làm gì được hắn.
Trói người từ Huyền Hoa tông trở về bái đường sao? Nói đùa, không cần tông môn trưởng lão, chỉ là thực lực như Dư Hi, dậm chân một cái liền có thể khiến cho Hứa gia lắc ba lắc...
Thật lâu sau, cuối cùng nàng cũng gật đầu nói "Vậy được rồi, ta trở về cùng Tiểu Tuyết thương lượng một chút, việc này sẽ bàn bạc kỹ hơn..."
Hứa Dương đại hỉ, dựng lên một ngón cái đối với Hứa mẫu, "Nương, tục ngữ nói, 'Không làm mà trị là hơn.' đối với hôn sự của con, người cũng đừng quan tâm, sau này bảo đảm sẽ khiến cho người hài lòng!"
"Bớt lắm mồm. Kỳ thật, ta thấy Kỷ Lâm Oanh vữa nãy kia cũng không tệ..."
Nàng khen Kỷ Lâm Oanh vài câu, thấy nhi tử không có động tĩnh gì, liền ngừng chủ đề lại, nghiêm mặt nói "Dương nhi, kỳ thật ta lần này đến núi Huyền Hoa tìm con, chính là còn có một việc cực kỳ quan trọng.
"Trong vòng nửa tháng nữa, con buộc phải về nhà một chuyến!"
Hứa Dương nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mẫu thân, nói "Không phải là dụ con về để thành thân đấy chứ?"
Hứa Duệ lắc đầu nói "Nương đã đáp ứng với con rồi, tuyệt sẽ không ép buộc con nữa.
"Kỳ thật nương vốn là dự định mang con trở về để thành thân, nhưng bây giờ tu vi con đã tinh tiến, lại bái nhập môn hạ cao nhân, sẽ không cần phải giải quyết việc này như thế nữa."
Hứa Dương kinh ngạc nói "Đến tột cùng là có chuyện gì?"
Ý cười trên mặt Hứa mẫu thu lại, hiển hiện vẻ u sầu, trầm giọng nói "Đại di ma của con muốn tới thành Phượng Minh."