Chương 137: Người Ta Không Muốn A!

Hứa Dương lập tức kiên định giữ chặt tay Bành Diệp đang xé rách quần áo của mình, ôn nhu nói "Bành sư tỷ, ngươi sao lại cứ vội hùng hục như thế chứ, chẳng phải là không có hứng làm tình hay sao?"

"Ừm?" Bành Diệp không khỏi sững sờ, cười dâm dục nói, "Ngươi không phải lần đầu à, còn biết làm tình sao?"

"Người ta cũng muốn lưu lại một chút hồi ức khó quên mà."

Bành Diệp một mực vuốt ve từ sau tai đến cổ hắn, liếm liếm nước bọt, nói "Hừ! Không nhìn ra, vẫn là trời sinh đứa nhỏ phóng đãng. Được, vậy ngươi muốn chơi kiểu gì?"

Hứa Dương trong lòng nhanh chóng suy tư tính kế thoát thân, nếu dùng phù Tiên Vụ thì ít nhất phải kéo dài khoảng cách hơn mười trượng trước, nếu không sẽ bị phát hiện ra ngay lập tức.

Nếu dùng phù Thiên Lý Vô Tung để đào tẩu, nhất định phải thoát ly khỏi phạm vi công kích của Bành Diệp, tránh cho việc bị miểu sát.

Về phần Mị Thuật, dựa vào sự chênh lệch thực lực giữa bản thân mình cùng nàng, trừ phi có thể tìm tới được cái chủng loại "Cảm giác thông suốt" như khi đối phó với Đổng Thịnh kia, nếu không thì ngay cả một giây cũng đều không thể khống chế nổi.

Linh vũ thì càng không trông cậy vào được. Huống hồ Bành Diệp dường như biết rất rõ về mình, rất có thể nàng đều đã làm xong phòng bị đối với những này thủ đoạn rồi.

Con mắt của hắn quét tới bốn phía xung quanh, tốt nhất là có người tới đây để câu kéo được Bành Diệp một lát...

Bành Diệp vươn tay ra, mang theo vẻ mặt dâm dục không kiên nhẫn nổi, "Nếu như ngươi không nghĩ ra được kiểu nào, vậy thì ta sẽ phải tự xử rồi."

"Đừng vội mà ——" Hứa Dương đột nhiên xoay người, đem Bành Diệp đặt ở phía dưới.

Người sau đang định trở mặt, liền thấy tên nam tử tuyệt mỹ này bắt đầu vặn vẹo vòng eo, hai tay lắc nhẹ, đôi môi hé mở, sau đó... hắn chậm rãi giải khai cái nút thắt đầu tiên của mình.

"Có chút thú vị." Bành Diệp lập tức cười dâm tà một trận, hung hăng bóp một phát ở trên đùi Hứa Dương, "Tiếp tục."

Có hiệu quả! Hứa Dương trong lòng hơi động, lập tức gia tăng biên độ "Biểu diễn", làm ra tất cả những hành động khiêu gợi mà hắn đã từng xem trong các bộ phim con heo ở kiếp trước, trọn vẹn thời gian nửa nén hương, mới giải khai được hai cái nút áo, nhưng trước sau ngay cả động tác giống nhau cũng đều không có.

Mặc dù Bành Diệp tự xưng là một tay hái hoa kỳ cựu, nhưng nào đã được xem qua những kiểu phê pha này, trong lúc nhất thời híp hai mắt lại sướng rên hừ hừ, phê lên tận óc.

Hứa Dương vừa tiến hành biểu diễn cái kia, vừa vụng trộm vận chuyển công pháp nhưng vẫn không dừng lại, liều mạng tụ tập linh lực, mặc kệ là dùng Kim Cực Giáp phòng ngự, hay là ngự phong để chạy trốn, thì linh lực cũng đều là ắt không thể thiếu được.

Cũng may bên trong dị cảnh này yêu thú rất nhiều, đoạn thời gian trước hắn gần như là tùy tiện hút, ngược lại là tích lũy được không ít tinh hoa Linh Nguyên ở bên trong cơ thể, trước mắt nhanh chóng luyện hóa là đủ.

Đúng lúc này, hắn phát giác bên trong tia linh lực vừa mới luyện hóa ra lại xuất hiện tạp chất màu đen, tiếp tực phân ra loại lực lượng thần bí kia theo công pháp Thiên Vận Triền Tâm, lộ tuyến vận chuyển nghịch công pháp, đem những cái tạp chất màu đen kia hút ra.

Đột nhiên, Bành Diệp bỗng nhiên lật người lại, một lần nữa đem Hứa Dương đè xuống dưới thân thể, "Ngươi quá lề mề, ta không chịu nổi nữa rồi!"

Cũng khó trách nàng lại vội vàng gấp gáp như vậy, cũng mất một hồi lâu rồi mà Hứa Dương mới đem quần áo phía ngoài cùng vứt ra. Cứ theo tốc độ này, thì chỉ sợ đến giữa trưa cũng đều không thể tiến vào được chủ đề chính.

"Bành sư tỷ đừng a..."

Ai ngờ Bành Diệp đã là nhịn không nổi sự ham muốn, túm lấy quần áo Hứa Dương đang định xé, "Lão nương không thèm quan tâm đến cái cảm hứng gì đó nữa rồi, chỉ muốn chén luôn cái tên gợi đòn ngươi!"

Hứa Dương đang vất vả suy nghĩ cách đối phó, thì thình lình cổ họng lại dâng lên một cỗ mùi tanh, đúng là công pháp đã đem cái tạp chất màu đen kia hút ra...

Hắn không cách nào áp chế được há mồm phun ra một ngụm máu đen, vừa vặn đúng lúc dính ngay vào mặt Bành Diệp đang nằm rạp người cúi xuống.

Máu đen đó dường như ẩn chứa tính ăn mòn cực mạnh, trên mặt Bành Diệp lập tức toát ra một cỗ khói trắng, đồng thời phát ra tiếng "Xèo xèo".

Dựa theo thông tin tình báo đã mua được trước đó, Bành Diệp căn bản không hề cảnh giác trước đòn "Công kích bằng độc" bất ngờ của Hứa Dương, lập tức kêu thảm một tiếng ngửa mặt ngã quỵ, đau đến nỗi hai tay không kìm được loạn móc ở trên mặt.