Chương 136: Ngươi Đã Không Còn Giá Trị Lợi Dụng Nữa Rồi!

Thạch Sầm sững sờ, nhíu mày bước nhanh đi tới gần, nghiêm mặt nói "Bành sư tỷ, ngươi điên rồi sao? ! Ác tặc như thế, dĩ nhiên là phải diệt trừ càng nhanh càng tốt!"

Nàng nói xong, hai tay đẩy về phía trước, lập tức lại có bốn cây gai gỗ bắn tới.

"Cản trở!" Bành Diệp tối sầm mặt lại, hai tay lập tức trở nên to như miệng một cái chậu, cũng không biết vung lên như thế nào, liền đem bốn cây gai gỗ bóp nát ở trên không trung.

Sau đó tay phải của nàng nhô ra, cánh tay lại biến thành dài hơn ba trượng, hai ngón tay màu xanh lục đang đâm ở trên cổ Thạch Sầm.

"Ặc ——" người sau hai mắt lập tức lồi ra, khó có thể tin nhìn vào Bành Diệp, trong miệng phát ra tiếng than nhẹ không cam lòng, "Tại... tại... sao..."

"Bởi vì ngươi đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi."

Bành Diệp hừ lạnh một tiếng, thu tay lại, thi thể Thạch Sầm lập tức ngã nhào xuống đất.

Hứa Dương lợi dụng lúc hai người tranh chấp, nhanh chóng lấy ra một viên thuốc trị vết thương rồi nuốt xuống.

Bành Diệp quay đầu lại vừa vặn đúng lúc thấy cảnh này, rồi tiến lên hai bước, "Ôn nhu" đỡ lấy bờ vai của hắn, chậm rãi rút cây gai gỗ ra.

Hứa Dương cố nén đau nhức kịch liệt, âm thầm thôi động linh lực, chuẩn bị dùng "Mê tâm" liều một phát. Có điều tên Bành Diệp này dường như là tu vi Thất Mạch cảnh, cũng không biết Mị Thuật có thể có hiệu quả được hay không.

Bành Diệp cẩn thận cởi bỏ áo dính đầy máu ở trên vai hắn, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, đem bột phấn bên trong vẩy vào trên vết thương, nhưng ánh mắt lại quét tới quét lui trên bờ vai trắng nõn, "Thật sự là cực phẩm a! Phải làm cho vết thương này khép lại, mới có thể tận hưởng được chứ."

Nàng liếc mắt nhìn thần sắc Hứa Dương, cười dâm tà nói "Ta biết ngươi am hiểu linh thuật hồn phách, nhưng chỉ cần ta phát giác ra được có một tia linh lực tràn ra, liền lập tức giết ngươi.

"Nhưng nếu ngươi có thể hầu hạ ta thoải mái, có lẽ ta sẽ để cho ngươi một con đường sống, cũng biết đâu đấy."

Hứa Dương tâm niệm xoay chuyển nhanh, nhìn bộ dạng của con hàng háo sắc này, ngược lại là có thể câu giờ tranh thủ được chút thời gian, có lẽ sẽ có thể tìm được một chút hi vọng sống.

Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu, trong lòng giãy dụa, nhưng kì thực bắt đầu âm thầm vận chuyển công pháp chuyển tụ linh lực, sau một lát mới "Khó khăn làm ra quyết định", "Bành sư tỷ, vậy ngươi nói thì phải giữ lời đấy nha."

"Đó là điều đương nhiên." Bành Diệp nhếch khóe miệng lên mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, chờ sau khi chén ngươi xong, dĩ nhiên là một chưởng vỗ chết, rồi trở về lại có thể được chén Tả Ngọc Thu rồi. Hai đại tuấn nam của Huyền Hoa tông, đều nằm dưới người của mình, ta đã lấy được cái ta cần, quả thực là nhân sinh cực lạc!

Hứa Dương khẽ gật đầu, lại kéo áo trên vai xuống, mới phát hiện ra vết thương bị gai gỗ đâm vào đã liền lại, xem ra nàng vẫn thật đúng là dùng dược tốt.

"Bành sư tỷ," Hứa Dương nheo cặp mắt lại, "Ngượng ngùng" liếc nhìn Bành Diệp, "Người ta vẫn còn là lần đầu tiên, ngươi cũng không nên quá thô lỗ a..."

Người sau lập tức hô hấp dồn dập, một tay đè hắn xuống đất, túm lấy cổ áo đang định xé.

Trước đó Hứa Dương vì để phòng ngự công kích của Thạch Sầm, linh lực đã tiêu hao hơn phân nửa, trước mắt đang cần thời gian để tái tụ linh lực, vội vàng ngăn tay của nàng lại, ôn nhu nói "Bành sư tỷ, hay là người ta nhảy một điệu nhảy để trợ hứng cho ngươi nhé?"

"Hừ, đừng cho là ta không biết mấy cái trò vặt vãnh này của ngươi." Bành Diệp mắt híp lại sờ soạng một cái ở trên mặt hắn, "Ta đã sớm lấy được thông tin tình báo của ngươi từ Thiên Mục Các rồi, định dùng Linh vũ để thoát thân sao? Vẫn là tỉnh lại đi. Hơn nữa, lấy tu vi trước mắt của ngươi, kể cả ta có đứng im để ngươi đánh, cũng sẽ không có mảy may tổn thương gì đâu."

Ôi vãi cức, thật tuyệt? ! Khi gương mặt lõm vào như mặt ngựa của Bành Diệp càng ngày càng tiến lại gần, Hưa Dương âm thầm cau mày, lần này có chút phiền phức rồi.

Hắn biết rõ, tuyệt không thể để cho nàng đắc thủ, bởi vì khoảnh khắc khi kết thúc cũng chính là lúc mình mất mạng.

Hắn cũng sẽ không thật sự cảm thấy rằng sau khi Bành Diệp giết Thạch Sầm ngay trước mặt mình, còn có thể thả cho mình sống xót mà rời đi.