Hứa Dương không nghĩ tới kiểu đánh bậy đánh bạ ngoài ý muốn dạng này lại giải khốn, vội vàng nhảy lên một cái, cũng không đoái hoài tới việc có thể dẫn tới yêu thú hay không, thôi động thuật Ngự Phong, trong nháy mắt liền xông ra ngoài năm sáu trượng, sau đó đem các loại phù Thiên Lý Vô Tung, phù Tiên Vụ, phù Trữ Âm, phù Tịnh Âm, phù Tán Tức gì đó móc ra một mạch.
Bành Diệp đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng sột soạt, biết Hứa Dương đang chuẩn bị chạy trốn, lập tức nhịn đau quét qua bốn phía xung quanh, liền thấy Hứa Dương đã ngự phong cuốn đi cách đó hơn mười trượng, cắn răng thầm mắng một tiếng "Tiểu tiện nhân", sau đó cũng thi triển thuật Ngự Phong đuổi sát theo.
Hứa Dương tự biết thực lực mình cách biệt quá xa so với Bành Diệp, chính vì thế nên căn bản không dám có chút chần chờ, lập tức lại kích phát phù Thiên Lý Vô Tung, tốc độ trong nháy mắt tăng vọt sáu bảy lần không thôi.
Bành Diệp liên tiếp nuốt vào mấy viên đan dược giải độc khác nhau, trong đó còn có một viên trung giai đan giải độc, nhưng cảm giác đau đớn trên mặt vẫn không giảm bớt chút nào.
Trong lòng nàng nổi giận, liều mạng thôi động thuật Ngự Phong đuổi theo, nhưng phát giác ra Hứa Dương thực lực chỉ có Luyện Khí Tam Trọng lại chạy cực nhanh, trong lúc nhất thời khoảng cách của hai người còn có xu thế không ngừng kéo dài hơn.
"Mẹ nó chứ! Thuật Ngự Phong của tên tiện nhân kia sao lại tinh thục như vậy chứ!" Nàng liếc mắt, từ trong tay lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo rồi mở ra, đem đan dược màu xích hồng bên trong ngửa đầu nuốt vào trong bụng.
Chợt, khí thế của nàng tăng vọt, tốc độ lập tức đề cao mấy thành.
Viên đan dược màu đỏ này chính là "Nhất Thanh Chấn Mạch Đan" mà nàng mua được với giá cao, có thể đề cao tu vi của Tu Linh giả Thất Mạch cảnh trong thời gian ngắn, nàng trọn vẹn bỏ ra mười tám khắc Thanh Linh Dịch!
Hứa Dương vừa kéo ra được khoảng cách gần hai mươi trượng với Bành Diệp, đang định sử dụng phù Tiên Vụ để ẩn nấp, liền nghe thấy phong thanh sau lưng càng ngày càng gần.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, liền kinh hãi thấy cả khuôn mặt Bành Diệp đều là một mảnh cháy đen, đặc biệt là mắt trái đã bị ăn mòn thành một cái lỗ trống rỗng, nhưng tốc độ người sau lại đột nhiên tăng tốc, cách mình đã là càng ngày càng gần.
Hứa Dương trong lòng trùng xuống một cách mãnh liệt, lập tức đem toàn bộ linh lực đều đặt ở bên trên thuật Ngự Phong, liều mạng chạy trốn, đồng thời tận lực ngoặt sang bên trái Bành Diệp, để lợi dụng điểm mù thị giác của nàng.
Rất nhanh, liền có không ít yêu thú ở chung quanh chú ý tới hai người đang phi nhanh, nhao nhao đuổi sát theo.
Sau khi phi nước đại gần thời gian một bữa ăn, Hứa Dương quay đầu lại lần nữa, phát hiện ra Bành Diệp chỉ còn cách mình có tám chín trượng mà thôi, hai tay của nàng phát ra ánh sáng màu xanh biếc, hiển nhiên là định chuẩn bị thi triển linh thuật!
Nếu như không kéo dài khoảng cách ra lần nữa thì nhất định sẽ phải chết!
Hứa Dương trong lòng khẩn trương, đem tất cả những thủ đoạn bảo mệnh của mình nhanh chóng vuốt một lần, lập tức nhớ tới thuật Thạch Bích.
Không biết ý tưởng ban đầu có phát huy tác dụng hay không... Hắn lập tức hít sâu một hơi, trong tay bấm niệm pháp quyết, bỗng nhiên quay nửa người về phía mặt đất sau lưng chỉ một chỉ, trong lòng thầm quát thuật Thạch Bích!
Bành Diệp thấy phía trước trên mặt đất đột nhiên dâng lên một đạo "Thổ lũy" không đủ cao một thước, trong lòng có chút kinh ngạc, cái này có chút giống... thuật Thạch Bích?
Cái tên tiểu tử họ Hứa này định dùng thuật Thạch Bích để ngăn ta sao? Trong lòng nàng cười lạnh, sợ là linh lực của ngươi không đủ, chỉ có thể triệu ra thứ đồ chơi bé tẹo như vậy a?
Mặc dù thuật Ngự Phong có thể làm hai chân của người thi triển cách mặt đất, nhưng độ cao cũng chỉ có không đến hai tấc, không cách nào bay thẳng qua được thổ lũy. Bành Diệp lập tức không thèm để ý nhấc chân chút nào, bước qua nhẹ nhõm từ bên trên cái "Thổ lũy" kia.
Nhưng mà, ngay khi chân phải của nàng vượt qua được tường đất, chân trái còn chưa kịp nâng lên, thì ngón tay Hứa Dương duỗi ra, cái tường đất kia lại đột nhiên tăng cao lên nửa thước!
Bành Diệp khựng lại, đang muốn điều chỉnh lại bước chân thì đã không còn kịp rồi, chân trái lập tức vấp phải cạnh bên của cái "Thổ lũy" kia, cả người trong nháy mắt mất đi sự cân bằng, trực tiếp lăn đi hơn mười trượng trong bãi cỏ hoang.