Nghe một câu này của nàng, Trần Lập thực sự sốc nặng, hắn nhớ rằng lúc trước vào những thời khắc long tranh hổ đấu như thế này, chỉ cần hắn lên tiếng thì hai nữ nhân kia nhất định sẽ máu dồn lên não bay vào đánh hắn, khi đấy hắn tính toán là mình có thể thêm được một lần khoe ra cái tu vi của bản thân, nhưng ai ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế.
Tử Vân này cũng thật quá là ngoan đi.
Hắn ho khan sặc sụa nói:
- Khục khục! Tốt, tốt ngồi đi.
Hồng Liên cũng thuận theo ý của hắn mà thu liễm lại sát khí của mình ngồi xuống.
Lâm Hải Long thì thầm nói:
- Sư thúc, sao người xúc động như thế?
Hồng Liên thầm nói:
- Nam nhân kia là cao nhân không bình thường chút nào, sư thúc chỉ muốn hồi đáp lại một viên châu kia mà thôi, ai ngờ nữ nhân bên cạnh hắn lại là một ả điên, không nói không rằng liền muốn đánh giết.
Lâm Hải Long tinh nghịch nói:
- Chứ không phải sư thúc đã nhìn ra đồ vật trên người tỷ tỷ phú bà kia là đến từ phú ông kia, nên muốn lấy lòng người ta à? Sư thúc cũng như đồ đệ mà thôi, ha, ha.
Đụng trúng tim đen liền khiến cho Hồng Liên ngượng chín cả mặt, nàng nói thầm:
- Chuyện này không được đồn ra cho các trưởng lão, mất mặt ta.
- Hì hì, sư thúc cùng với đệ tử đều là đồng phạm mà. Chừng nào môn chủ rặn hỏi thì đệ tử mới trả lời thôi.
- Ngươi! Thôi bỏ đi.
Ăn xong bữa cơm Trần Lập liền cùng với Tử Vân rời đi. Trên đường về, Tử Vân buồn bã đi cách xa Trần Lập, ngại tiếp xúc với hắn.
Thấy lạ hắn liền hỏi:
- Tử Vân, ngươi có chuyện gì sao?
Tử Vân ngập ngừng nói:
- Chuyện... Lúc nãy.... Phu quân sẽ giận Tử Vân ư?
Thì ra là chuyện đấy, Trần Lập cứ tưởng là chuyện gì nghiêm trung lăm,s hóa ra chỉ là chuyện lúc nãy mà thôi. Hắn nói:
- Hồi nãy ngươi không gây ra chuyện gì lớn là được rồi, ta đâu có nói là ta giận đâu.
Nghe Trần Lập nói như vậy, gánh nặng trong lòng Tử Vân giảm đi được phần nào, nàng vừa đi vừa tâm sự với hắn:
- Phu quân, huynh là tiền bối sống hơn ngàn năm trên đời, chắc có lẽ tất thảy mọi loại người huynh đều nhìn thấy qua rồi nhỉ?
Tử Vân hỏi một câu này khiến cho Trần Lập vô cùng phân khích nói:
- Đương nhiên rồi.
- Vậy huynh có bao giờ gặp nữ nhân nào mà khiến cho mình run... À không, nữ nhân nào mà yêu người thương của mình nhiều đến mức không còn nghĩ đến thứ gì khác chưa?
- Cái này...
Mặc dù đã từng ngủ với vô số nữ nhân, nhưng các nàng ta một là đặt nặng chuyện tu luyện lên hàng đầu, hai là thấy Trần Lập hắn nhiều tiền nên ngưỡng mộ, ba là bị Trần Lập dùng thủ đoạn để mà cưỡng ép, chứ chưa hề gặp trường hợp nào có thể gọi là yêu hắn thực lòng, không những thế còn đặt tình yêu của bản thân lên tất thảy mọi thứ khác, thì hắn quả thực chưa từng gặp qua.
Nhưng bằng vào kiến thức của mình, hắn đoàn rằng mẫu người mà Tử Vân nhắc đến có thể là nữ nhân lần đầu thưởng thức tư vị của tình yêu, liền trở nên lụy tình không thể nào thoát ra khỏi nó.
Hắn nói:
- Cái loại đấy ta biết. Các nàng ta là người chưa từng trải qua chuyện tình cảm bao giờ, nên ấn tượng lần đầu là rất mạnh mẽ, nên về sau nếu có nứt vỡ thì người ấy sẽ như là chìm vào trong hố sâu của tuyệt vọng, giống như muốn chết đi vậy.
- Vậy có cách nào có thể khiến tình yêu mãi mãi không nứt vỡ hay không?
Trần Lập trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Có, hiển nhiên là phải xuất phát từ hai người. Miễn là tình cảm có qua có lại thì vĩnh viễn muốn nứt cũng không nứt được.
Nhưng Trần Lập đâu có biết là thứ tình cảm mà Tử Vân nhắc đến, với thứ tình cảm của hắn nói căn bản không cùng một đẳng cấp. Tuy vậy Tử Vân vẫn tin tưởng vào lời nói này của hắn, nếu hắn đã yêu nàng sâu đậm đến mức đấy mà nàng không muốn mối lương duyên này của hai người trong một mai nào đó chấm dứt, thì nàng cần phải yêu hắn nhiều hơn nữa.
Yêu Trần Lập nhiều hơn nữa, nàng phải bảo vệ hắn, không cho hắn gặp phải kết cục như sư huynh của nàng. Càng không cho mấy con mèo bệnh kia tiếp cận hắn, khiến cho tình cảm của hắn đối với nàng gián đoạn, như thế nàng mới có thể cùng với Trần Lập trăm năm hạnh phúc.
Trò chuyện một hồi Tử Vân lại như trước kia, ngoan ngoãn kiều mị dựa vào lòng hắn mà dạo quanh thôn một hồi. Điều này khiến cho mấy tên nhóc mới lớn nhìn thấy mỹ nhân dựa vào hắn liền hướng về hắn mà hiện lên một biểu cảm ghen tức đến cực độ.
Điều này không những không khiến Trần Lập cảm thấy khó chịu, ngược lại còn khiến hắn cảm giác vô cùng thoải mái. Bọn nhóc kia làm gì có hệ thống, làm gì có nhiệm vụ ban thưởng nương tử như hắn chứ? Cứ ở đó mà mơ về một tương lai xa xôi đi.
Về tới nhà ở cách xa thôn, Trần Lập lấy ra mười viên Đăng Phong Đan lúc trước mà hệ thống ban thưởng cho hắn, đưa cho Tử Vân.
Tử Vân hỏi:
- Phu quân, huynh đưa ta đan dược gì đây?
Trần Lập nói:
- Đây là Đăng Phong Đan, chuyên dùng để gia tăng pháp lực trong nội thể từng bước lột xác. Nhưng đối với người chưa từng tu luyện mà có linh thai thì có thể giúp ngươi có được thiên phú gì đó cao cấp một chút như là thiên phú về không gian, hoặc là thiên phú ngự thú chẳng hạn.
Tử Vân khi này ngập ngưng nói một chút:
- Phu quân... Không biết về sau huynh có thể gọi thiếp thân mật một chút được không? Chúng ta thân là phu thê mà huynh cú nói thiếp là ngươi... Có chút xa cách.
Trần Lập nghe thế thì nhìn Tử Vân đầy khó hiểu, rõ ràng chỉ mới sáng nay thôi nàng ta mới bỏ xưng hô tiểu nữ đối với hắn, thế mà trưa chiều đã bắt hắn xưng hô nàng rồi. Nhưng thế cũng được, Trần Lập rất thích nữ nhân dịu dàng.
Hắn nở ra một nụ cười đào hoa nói:
- Được thôi nàng.
Cái vẻ đào hoa của hắn có thể khiến người khác nhìn vào mà mắc bệnh cười điên cuồng, nhưng nhìn thấy cái dáng vẻ này của Trần Lập, Tử Vân lại thẹn thùng không nói lên lời.
Đăng Phong Đan mặc dù được gọi là thuốc nhưng cách để uống nó vô cùng kỳ dị, xác thuốc dùng để tích trữ dược tính lại ẩn chứa độc dược cực kỳ mạnh, nên muốn dùng được thuốc này cần phải có phương pháp.
Trần Lập dựng nên một cái hiên giữa sân che nắng cho Tử Vân rồi bày ra mười viên đan ra xung quanh chỗ nàng ngồi thiền, hắn bấm một quyết mười viên đan đồng loạn bay lên, từng làn khói trắng dần dần bốc lên từ mười viên đan kia bay vào trong mũi cùng với miệng của Tử Vân.
Sau một canh giờ thì tất thảy dược lực của mười viên đan đã được Tử Vân hấp thụ hết, mười viên Đang Phong Đan hóa thành một đám bã thuốc rơi xuống đất. Trần Lập lại dùng Chiêm Hoàng Thổ đem toàn bộ xác thuốc bọc lại bởi Chiêm thổ, vốn là một loại đất có tính chất vô cùng cứng rắn, không có loại độc dược nào có thể băng xuyên qua nó, rồi dìm nó xuống đất.
Tử Vân ngồi thiền bắt đầu tịnh hóa dược lực của mười viên Đăng Phong Đan. Nàng được dưa vào trong huyễn mộng đen tuyền, trong đấy chỉ có độc duy nhất hai nguồn sáng mà thôi, một nguồn sáng màu hồng, đó là một cái hồng cầu chứa một cây Tiên Tầm, nguồn sáng thứ hai là một nguồn sáng màu đỏ, đó là một cái huyết cầu chứa một cái Ách Vận Giới (Nhẫn).
Tử Vân cùng lúc chạm vào hai quang cầu kia thì nàng liền lập tức tỉnh lại.
Thoát khỏi huyễn mộng, Tử Vân cảm thấy trong nọi thể mình có hai loại thể lưu, khác hoàn toàn với thể lưu lúc trước của nàng.
Thấy Tử Vân tỉnh lại, Trần Lập bắt ghế ngồi bạn lên liền đưa cho nàng một chai nước thủy tinh mát nói:
- Mệt không?
Tử Vân lắc đầu:
- Không mệt.
- Vậy uống Đại Hoàn Tuyền này đi, khác với Linh Tuyền, Đại Hoàn Tuyền có Đại Hoàn khí bên trong, uống rất đã khát.
- Đại, Đại Hoàn Tuyền? Lúc trước thiếp từng nghe Thiên Đế có nhắc đến loại nước này, không phải loại nước này chỉ dùng để mời những vị thần tiên tuyệt thế trên thiên giới hay sao?
- Ha ha, coi như nàng có chút hiểu biết. Nhưng chỉ là Đại Hoàn Tuyền mà thôi, có gì đáng nói đâu chứ. Thiên giới hiếm chứ chỗ ta đâu có hiếm.
Mặc dù Trần Lập nói vậy, nhưng trong lòng của Tử Vân hiểu rõ loại nước này hiếm đến cỡ nào, thế mà hắn lại đem tâm can bảo bối của mình ra để mà bồi bổ cho nàng. Ôi Trần Lập, nàng yêu hắn đến mức chết thôi.
Tử Vân cầm chai thủy tinh tu một hơi, Đại Hoàn khí bên trong nước lập tức nổ bom bóp trong miệng nàng, khiến nàng vô cùng bất ngờ.
Nàng nói:
- Nó nổ trong miệng thiếp?
- Ừm, uống như nước ngọt vậy.
- Nước ngọt? Nước ngọt là gì thế phu quân?
- Cái này... Chính là tên gọi khác của Đại Hoàn Tuyền ấy mà, nó ngọt ngọt nên ta gọi nó là nước ngọt.
- Ồ thì ra là thế.
Đại Hoàn Tuyền có tác dụng rất lớn trong việc bổ sung pháp lực cùng với tinh lực bị hao hụt, nên khi vừa uống một ngụm, pháp lục trong nội thể của Tử Vân lại tăng thêm một tầng rộng lớn, thần trí cũng minh mẫn hơn hẳn, tâm cảnh cũng bởi vì thế mà đột phá lên một tầng.
Khi này Trần Lập hỏi:
- Hấp thụ xong Đăng Phong Đan thì nàng có khám phá ra được thiên phú của bản thân mình không?
Tử Vân khó hiểu nói:
- Lúc trước thiên phú của thiếp là ngự vân khống phong và quan môn tinh trận (thiên phú về trận pháp) nhưng không hiểu vì sau lần này lại thức tỉnh khác, một cái là một cây hồng thảo, một cái một giới chỉ.
Thiên phú hồng thảo trước kia Trần Lập đã từng nghe qua, thiên phú này theo hệ thống hắn đánh giá là một thiên phú nghịch thiên, có thể hóa nguy thành an bất kỳ lúc nào, bởi vì nó là một thiên phú thiên về chữa trị. Còn giới chỉ, thì Trần Lập chưa từng nghe nói ở vị diện này có ai sở hữu, thiên phú về kiếm đạo, côn đạo, thì hắn từng nghe, nhưng cái này là một kiện binh khí, không giống với các đạo kia.
Hắn nói:
- Ta giờ cũng không tiện để xem thiên phú của nàng là cái gì, để hai ngày sau Hành Đạo Môn kiểm tra đi. Giờ chúng ăn tối, nàng muốn ăn gì nào?
Tử Vân ấp úng trả lời:
- Măng xào được không?
...
Lại trải qua hai ngày, trong hai ngày này Tử Vân vốn không có gì làm liền theo Trần Lập học điêu khắc, chế tạo mô hình. Nàng lấy hắn làm người mẫu để mà điêu khắc.
Trong lúc dạy học cho Tử Vân thì Trần Lập thấy đôi lúc nàng ta nhìn hắn với một ánh mắt vô cùng kỳ quái, rồi lại một mình cười giống như bị ai nhập vậy. Hắn hỏi hệ thống về cái này, hệ thống cũng bó tay, nó là hệ thống của hắn, nó chưa mở ra chức năng nguyên điểm đo cảm xúc, nên nó không thể nào biết được Tử Vân đang giữ cái suy nghĩ kỳ quái gì trong đầu.
Mà thực ra Tử Vân chơi một mình bởi vì suy nghĩ của bản thân nàng, lúc đấy nàng tạc tượng về Trần Lập lại tưởng tượng đến hắn vận một bộ y phục nửa kín nửa hở, rồi chống tay lên tường bức nàng lui xuống dựa vào bên trong. Sau đấy nói những lời đường mật đối với nàng.
Những suy nghĩ ấy khiến cho nàng miên man cười không dứt, nếu quả thực Trần Lập hắn làm thế thật không chừng nàng sẽ không tự chủ được với liêm sỉ của bản thân mà xuôi theo hắn sinh bảo bảo mất.
Cuối cùng thì thời hạn hai ngày của hai người cũng đã hết, trên trời không biết vì sao ngày hôm nay lại có một cái bệ đá vô cùng to lớn được vô số sợi xích khổng lồ cố định lại không cho nó trôi nổi trên không hiện lên.
Một tiếng như trời sấm vang lên:
- Bắt đầu khảo nghiệm