Nhìn thấy người khác nắm lấy tay mình, Lâm Hải Long nhìn đã liền không thấy vừa mắt, hắn ta dựa vào đâu mà chạm vào núi tiền của họ Lâm hắn?
Lâm Hải Long nói:
- Phàm nhân, ngươi muốn làm gì với người môn phái chúng ta?
- Mới là thiếu niên mà đã không biết thân biết phận rồi, Tử Vân là nương tử của ta, ta mong ngươi có chút chừng mực.
Ôm được đùi to hiển nhiên là Lâm Hải Long không thể khiến hình tượng sư huynh trong mắt của Tử Vân sụp đổ được. Thị uy, hắn vận pháp lực khiến gió nổi lên thổi cờ Hành Đạo Môn bay phất phới.
Hắn nói:
- Phàm là người tu tiên từ từ phải từ bỏ thất tình lục dục, dù ngươi có là tướng công của tỷ tỷ này cũng không ngoại lệ, phàm nhân.
Một tiếng phàm nhân đã khiến cho Trần Lập thấy khó chịu, tiếng thứ hai hắn liền cảm thấy cái tên tiểu tử trước mặt hư đốn chưa được dạy dỗ đến nơi đến chốn.
Nhưng Trần Lập chưa kịp ra tay thì Tử Vân đã đằng đằng sát khí nói:
- Tiểu đệ, hình như trong môn phái các ngươi không dạy về đạo lý hay sao? Kính trên nhường dưới đâu hết rồi? Phu quân của ta là phàm nhân thì sao? Huynh ấy có ăn hết gạo nhà ngươi hay không?
Nhìn thấy cảnh tượng tức giận này của Tử Vân, Trần Lập liền cảm thấy có chút sợ hãi trong lòng. Nàng ta lúc bình thường dịu dàng hiền thục, nhưng hắn đâu ngờ là khi nàng ta tức giận, tính tình lại đại biến như thế.
Đối với Tử Vân hiện giờ, Trần Lập đã chiếm một chỗ vô cùng quan trọng trong lòng nàng rồi, chỉ cần động tới hắn, nàng sẽ quyết liều mình với kẻ đó.
Tuy vậy, chưa dạy dỗ được Lâm Hải Long thì một vị trưởng lão nằm bên trong căn chồi tuyển đệ tử kia đã cảm ứng được sát khí của Tử Vân mà thức dậy đi ra. Hồng Liên là một trưởng là của Hành Đạo Môn, bởi vì tu vi yếu kém so với trưởng lão khác nên được phân phó khỏa nghiệm đệ tử, nàng ta là một mỹ nhân sở hữu da dẻ hồng hào, thân thể thanh thần, và một khuôn mặt hiền từ đã sống được gân một trăm tuổi, tu luyện đến nay đã được hơn sáu mươi năm.
Hồng Liên đi ra liền tiện tay dùng một quyển sách cuộn lại thành mình một cây gậy gõ lên đầu Lâm Hải Long:
- Tiểu tử ngươi không được vô lễ.
- A, sư thúc, đau.
Vừa gặp Hồng Liên, hệ thống liền ban bố nhiệm vụ:
"Ký chủ, thời điểm khoe của của ký chủ đến rồi kìa, còn không mau nắm bắc. Nhiệm vụ ký chủ chính là dùng uy thế của mình chấn nhiếp vị trưởng lão Hồng Liên này"
Nhìn thấy nhiệm vụ, Trần Lập nở ra một nụ cười tà dị nói:
- Được.
Hắn thầm vận pháp lực trong nội thể kích phát ra bên ngoài của mình, tạo ra uy áp hướng thẳng về phía Hồng Liên trưởng lão mà đè đến. Uy áp mạnh mẽ đến mức khiến cho Hồng Liên cảm thấy thân thể mình lún xuống, đến cả phổi cũng không thể thở được nữa.
Nàng liền nhìn về phía nguồn áp lực thì thấy thanh niên đứng sau nữ nhân kia, đang tỏ ra một khí thế ngút trời. Khí thế này của hắn từ lâu đã vượt qua Tiểu Cửu cảnh của nàng, tiếp cận tới Đại Cửu cảnh của chưởng môn.
Hồng Liên liền hiểu ý tiền bối, liền lập tức vận lực tát thẳng vào đầu Lâm Hải Long, tức giận nói:
- Tiểu tử, đừng tưởng hồi nãy sư thúc không thấy ngươi vô lễ, mau sinh lỗi người khác đi. Hành Đạo Môn chúng ta nhất đức nhì văn, đâu thể chỉ vì một mình ngươi mà phá đi thanh danh của cả đời môn phái chúng ta được rõ chưa?
- Hu hu, đệ tử rõ.
Hồng Liên hướng về phía Trần Lập, kính nể nói:
- Thứ lỗi cho tiểu đồ đệ của chúng ta, trẻ nhỏ khó dạy, xin tiền...
Trần Lập lập tức ngắt lời nói:
- Hì hì, đạo trưởng nói quá, lời của tiêu đệ tử nói rất đúng, ta chỉ là phàm nhân không có linh thai mà thôi, làm sao có thể so được với nhưng người cao quý như trưởng lão đây.
Nghe được một lời này, Hồng Liên liền nhận ra ý tứ trong đấy bảo nàng không được bại lộ thân phận của hắn trước mặt đồ đệ của mình. Dù nàng không rõ vì sao vị tiền bối này lại ẩn giấu thân phận của mình mà trở thành người phàm nhưng những người không màng danh lợi trên thiên hạ, chắc chắn là người có tâm cảnh cực kỳ cao, là người vô cùng nguy hiểm.
Nhìn thấy hậu bối của mình nhìn mình với một ánh mắt ngưỡng mộ như thế, Trần Lập liền tự mãn mà cười sướng trong lòng. Quả nhiên đúng là chỉ có hệ thống mới cho hắn cảm giác thỏa mãn này.
Hồng Liên nho nhã nói:
- Là đệ tử của ta làm sai trước, nên không biết hai người có thể ở lại dùng cơm ở bữa trưa này cùng với chúng ta để tạ lỗi được không?
"Ký chủ cứ thuận theo ý của Hồng Liên mà làm đi, về sau chắc chắn sẽ trợ giúp rất nhiều cho việc phát triển của nương tử ký chủ đấy"
Trần Lập tham khảo ý kiến của hệ thống xong liền nói thầm với Tử Vân:
- Chúng ta dùng bữa tại đây.
Mặc dù Tử Vân bắt đầu cảm thấy ác cảm với Lâm Hải Long vì đã dám xúc phạm phu quân của nàng, nhưng hắn đã không để bụng thì nàng cũng không để tâm nữa, mà thuận theo ý hắn:
- Vâng.
Hai ngươi vào nhà dùng nữa cơm với hai người Hồng Liên và Lâm Hải Long. Tuy vậy cơm chỉ là chuyện phụ, còn chuyện chính chính là gửi gắm vào buổi nói chuyện này.
Trần Lập hỏi:
- Không biết gần đây có chuyện gì mà mọi người tập trung lại đông đúc như thế tại cái thôn vắng vẻ này thế.
Với trình độ của Trần Lập hiện tại muốn tra ra chuyện này không hẳn là khó, nên Hồng Liên đoán rằng hắn chỉ mới tới đây để mà tìm hiểu biến động ở mảnh đất này mà thôi. Nếu đã như thế, cho Trần Lập một cái tin tình báo thì coi như hắn nợ Hành Đạo Môn một cái ân tình, chuyện như thế là rất tốt.
Hồng Liên vội nói:
- Vài ngày trước ở nơi này hiển lên một cột quang lớn, linh khí ở đây cũng vì thế mà có sự thay đổi rất lớn. Không chỉ người trong thôn được cải thiện căn cơ, sinh ra nhiều thiên phú dị bẩm, mà mảnh đất này cũng bắt đầu hình thành nên tài nguyên tu luyện. Còn nữa, theo dự đoán của đệ nhất Thần Toán của Đại Lý Mãn Châu ta bói ra được thì tại nơi này, linh khí dao động nhất thời có thể mở ra được một cái bí cảnh.
- Ồ, thì ra là thế. Các vị đạo trưởng cũng vì thế mà tập trung tại nơi đây, không những tuyển chọn đệ tử mà còn là khai thác tài nguyên cùng với bí cảnh sao?
- Vâng, linh khí mở ra bí cảnh là thiên địa bí cảnh, trong đấy còn cao cường hơn bí cảnh do người mở.
Trần Lập thì không mấy quan tâm đến vụ bí cảnh cho lắm, vì cơ bản mấy cái bí cảnh kia dù có giàu thế nào cũng không bằng một một cái ghế của nhà hắn nữa.
Ngược lại, đối với vấn đề chiếu cố cho Tử Vân, thì Trần Lập cực kỳ quan tâm:
- Không biết về sau nếu mà nương tử ta nhận được vào môn phái của đạo trưởng thì có được đãi ngộ gì không?
Đây rõ ràng là câu hỏi chí mạng, nếu chỉ cần dám trả lời sai một cái mà thôi là Hồng Liên có thể trả một cái giá vô cùng lớn. Điều này khiến cho nàng suy nghĩ một hồi lâu mới dám trả lời:
- Đương nhiên là có rồi, tân đệ tử được đặc cách có thể tùy tiện vào tầng thứ ba của tàng thư các của môn phái, mỗi ngày đều được phát cho hai viên đạn để mà trợ giúp tu luyện. Không những thế khi đột phá lên một tầng thì sẽ được đích thân sư phụ rèn ra một kiện binh khí để mà chúc mừng. Tu hành ba năm sẽ được đạt được truyền thừa chân chính của một vị trưởng lão.
Nghe cái đãi ngộ này Lâm Hải Long xém chút ngã ngửa
Hắn tuy cũng được xem là thiên tài nhưng khi vào Hành Đạo Môn cũng là từ một tiểu đệ tử chuyên cơm bưng nước rót cho các sư huynh, sư tỷ của mình mới trong suốt bốn năm mới được thăng lên cấp bậc đệ tử ngoại môn, thế mà phú bà Tử Vân này một khi đã gia nhập liền đã được liệt vào hàng nội môn không bàn thiên phú, không những thế chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi có thể nhận lấy truyền thừa của một vị trưởng lão trở thành một đệ tử có chức vị trong môn phái. Đãi ngộ như thế này cũng quá tốt đi.
Mặc dù đãi ngộ tốt như vậy, nhưng Trần Lập tính toán vẫn thấy thiệt thòi cho nương tử của mình, hắn chính là muốn nàng ta trước tiên phải ở ngoại môn kết giao bè phái trước rồi mới vào nội môn lôi kéo sau, như thế mới không để đám người ngoại môn ghen ăn tức ở mà phản đối Tử Vân.
Trần Lập nói:
- Đãi ngộ tốt vậy ư? E rằng nương tử của ta có chút không xứng đáng rồi.
Hồng Liên liền tỏ ý của hắn, liền lập tức nói:
- Nếu đãi ngộ tốt quá thì Hành Đạo Môn chúng ta cũng có thể để cô nương này đây làm quen trước với cái sư huynh, sư tỷ trong môn phái trước rồi vào tu luyện cũng được.
Trần Lập tấm tắc khen một câu:
- Tốt.
Rồi hắn lấy ra trong người một viên lam châu đặt lên bàn. Lam châu tỏa ra lam quang khiến cho Hồng Liên kinh ngạc không thể ngậm nổi miệng mà thầm thốt lên một câu Lam Hải Châu! Lam Hải Châu là một viên hải châu vô cùng quý của Thủy Giao Long cấp bậc Đại Cửu cảnh, không những thế muốn tạo ra viên Lam Hải Châu này trong người của yêu thú thì cần phải trải qua một khoảng thời gian yêu thú bế quang vô cùng dài, tích tụ tinh hoa nhật nguyệt mới tạo nên được.
Không những thế còn có tỉ lệ mà hình thành, nên không phải bất kỳ con Thủy Giao Long nào khi xuất quan đều có Lan Hải Châu nên giá trị của viên ngọc này vô cùng cao, thậm chí một mình viên ngọc này thôi cũng đủ mua một phần ba cái Đạo hành Môn của các nàng rồi.
Nhận lấy bảo vật, Hồng Liên như liễu được gió đưa liền nhu thuận rót trà cho Trần Lập, rồi nở ra một nụ cười yểu điệu trước mặt hắn nói:
- Tiểu gia mời dùng.
Nữ nhân với nhau nên Tử Vân vừa nhìn đã thấy toàn bộ ý định của Hồng Liên, rõ ràng chính là nhòm ngó tài sản của phu quân nàng thế nên mới bày ra một bộ dáng thục nữ như thế này. Thật đáng ghét.
Tử Vân nở ra một nụ cười vô cảm lạnh nhạt cầm lấy ly trà vừa mới rót cho Trần Lập, hớp hết trong một hơi nói:
- Đa tạ.
Trần Lập lên tiếng:
- Này Tử Vân làm...
Nhưng chưa nói hết câu thì hắn đã bị sát khí của một nữ nhân dọa cho đứng hình. Tử Vân hiền thục trong mắt hắn bỗng nhiên hóa thành một con quỷ với một nụ cười lạnh tạnh, không một chút cảm xúc, xung quanh đều là sát khí bừng bừng, ngột ngạt không thể tả nổi.
Tử Vân hướng về phía Hồng Liê mà nói:
- Đạo trưởng, nam nữ thọ thọ bất tương thân, phu quân của ta là người đã có vợ, xin đạo trưởng nể mặt tiểu nữ một chút.
Mặc dù đã buông ra lời cảnh báo như thế, nhưng Hồng Liên lại thấy rõ cơ hội của mình, chỉ cần nàng ta vượt qua được Tử Vân liền có đến bên Trần Lập, dù chỉ là tì nữ, nhưng ở bên đại lão thì cơ duyên sẽ không ngớt, không thiệt thòi. Nên nàng đánh liều mà đối cứng với Tử Vân.
Hồng Liên buông sát khí ra nói:
- Ta mời trà tiểu gia chứ đâu mời trà cô nương đâu?
- Vậy à.
Hai người đằng đằng sát khí đứng lên nhìn nhau với ánh mắt sắc lẻm, như muốn băm đối phương ra thành từng mảnh nhỏ vậy. Tử Vân không sợ Hồng Liên pháp lực cao cường, Hồng Liên cũng không e ngại gì thân phận nương tử của Tử Vân, hai người có thể vì một nam nhân này mà xảy ra tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán.
Cảm nhận thấy bầu không khí bắt đầu không đúng, Trần Lập liền kéo nhẹ hông của Tử Vân nói:
- Tử Vân không được vô lễ.
Gặp người khác cứ như là sư tử, nhưng đối với phu quân của mình, Tử Vân liền dịu lại, thu liễm sát khí, thẹn thùng nói:
- Vâng...