Chương 7: Phiền Phức

Nhi tam lão nói:

- Lúc trước lão ở chợ nghe ngóng được đám trẻ tu luyện quay trở về thôn chúng ta là môn phái của bọn họ thấy động tĩnh nơi đây có cái gì đó lớn lắm, nên môn phái khắp tứ phương tám hướng sẽ chọn nơi đây làm nơi khảo hạch cho kỳ thu nạp đệ tử lần tiếp theo.

Trần Lập hỏi:

- Thu nạp đệ tử lần tiếp theo rốt cuộc là thời gian bao lâu vậy lão?

- Thời gian đâu ta nghe chừng vài ngày nữa. Cực kỳ gấp rút, giống như sợ cái nơi này mọc chân chạy đi vậy. Trần tử, ngươi có muốn thử cơ hội hay không? Ta thấy ngươi là thanh niên trai tráng, không nên suốt ngày ở thôn người già chúng ta như thế, nơi đi tu tiên đi.

Trần Lập nghe thế thì trong lòng đầy đau khổ, hắn chính là tu tiên giả đỉnh cấp, một tay có thể lật tam giới vậy mà chỉ vì cái hệt hống chết tiệt kia mà thôi. Hắn cũng muốn tu tiên lắm chứ, đì cái bọn mới tu đến chết lắm chứ. Ai nói hắn không muốn?

Trần Lập thở dài nói:

- Đa tạ lão.

Nhi tam lão ở lại nành Trần Lập uống chút nước, ăn chút bánh rồi bước ra cửa đi về.

Hệ thống liền lập tức hiện lên:

"Ban bố nhiệm vụ cho ký chủ, trợ giúp nương tử của mình gia nhập tiểu môn phái. Ban thưởng một quyển tàn Kinh Thiên Kiếm"

Nhìn thấy hệ thống, Trần Lập tức giận nói:

- Hừ cái ban thưởng rách nát như thế cũng ban thưởng được. Nương tử bổn đại gia đây có thiên phú siêu quần cho ta đúc cho, tự tu luyện cũng thành thần tiên bay trên trời được, cần gì phải bái môn phái kia. Nói thật đi, ý định của ngươi là gì?

"Coi như lần này ký chủ có chút trí thông minh. Nương tử của ký chủ thân đã là nhân vật phản diện rồi, ký chủ ít ra là nam nhân của nàng cũng phải có một cái vai trong thiên kịch lần này. Hệ thống cũng tiết lộ luôn là ký chủ về sau đóng một vai người thần bí, giật dây toàn bộ sự kiện, ban thưởng chính là hoàn thành nhiệm vụ quy ẩn kia"

Trần Lập hừ lạnh tỏ thái độ nói:

- Hừ, bắt ta làm à? Ta khinh! Không phải nhiệm vụ của ta chỉ là bảo hộ Tử Vân thôi sao? Nhiệm vụ ấy cũng ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ quy ẩn thì ta cần quái gì phải làm cái nhiệm vụ người thần bí này của ngươi.

"Không biết đầu ký chủ không có sạn là do tập tính sinh sống hay là do ký chủ xui xẻo xin ra đã tàn khuyết nữa. Nghe hệ thống ta phân tích đây. Nương tử của ký chủ là phản diện mà muốn bảo vệ phản diện thì ký chủ đương nhiên là đồng phạm, nhiệm vụ quy ẩn vẫn chưa bị gỡ bỏ, nhiệm vụ ban cho ký chủ vai trò người thần bính chính là nới lỏng cái nhiệm vụ quy ẩn đấy ra. Người thần bí mặc dù không ra tay nhiều, nhưng chung quy lại vẫn có năng lực thao túng cục diện, tùy trường hợp mà hệ thống ta có thể lách luật cho ký chủ thể hiện năng lực của mình"

- Mà làm người thần bí có gì vui chứ? Ta thà đại náo một lần nữa, để cho hệ thống nhà ngươi giáng cấp ta xuống còn hơn là làm cái nhiệm vụ này.

"Làm người thần bí, sẽ khiến độ khoe của của ký chủ tăng lên đấy, ký chủ biết không? Cứ tưởng tượng đi, ký chủ làm người giật dây phía sau, cao tầng của đám người kia biết được liền rén run sợ hãi, đám hạ tầng thì lo lắng đến ngất xỉu. Như thế còn chưa đủ làm màu hay sao?"

Trần Lập nghĩ ngợi một chút, thấy hắc thủ sau màn cũng có thú vị:

- Được rồi, coi như hệ thống nhà ngươi tốt, nhiệm vụ này ta nhận.

"Vậy ký chủ chuẩn bị cho nương tử mình thật tốt đi, kể cả ký chủ nữa, hy vọng ký chủ sẽ không làm hệ thống ta thất vọng đâu"

- Ha ha, nói về độ vả mặt, còn có ai có thể hơn được ta chứ?

Trò chuyện xong với hệ thống, Trần Lập liền tiến đến Tử Vân đang thu dọn bình trà nói:

- Tử Vân, ngươi đúc ra được linh thai rồi, có muốn cùng ta xuống dưới thôn tham dự náo nhiệt hay không.

Nghe câu nói này Tử Vân liền hốt hoảng, Trần Lập như thế mà quyết định từ bây giờ nàng bắt đầu thu tập thế lực ở hạ giới rồi ư?

Nàng nói:

- Vâng, thiếp thân cũng muốn tham dự náo nhiệt.

Trần Lập phất tay nhẹ một cái, bộ đồ thôn sơn dân dã của Tử Vân liền lập tức hóa thành một tử y tinh xảo vừa vặn với thân hình của nàng. Hắn còn lấy thêm hai kiện, một là Tử Hành Kim, cài lên búi tóc của Tử Vân, một kiện là Đạp Vân Luân đeo lên tay nàng.

Nhìn thấy hai món bảo bối trân quý, Tử Vân xúc động nói:

- Quà này là phu quân tặng thiếp thân à?

- Đương nhiên, nương tử của ta làm sao tầm thường khi so cùng với nữ nhân khác được.

Nghe một câu nói này của Trần Lập, Tử Vân cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nam nhân này quả thực có chút miệng lưỡi. Bất chợt nàng nhớ ra điều gì đó, liền chạy vội vào bên trong. Trần Lập cứ đứng trồng ở đó ở cả canh giờ, thì Tử Vân mới đi ra.

Nàng ta vừa đi ra liền hướng đối diện hắn mà hỏi:

- Phu quân, trong ta có được hơn không?

Trần Lập khó hiểu chịu khó quan sát kỹ, hình như tóc nàng ta mới vừa chải xong, môi cũng đỏ lên, trên mặt hình như có dặm thêm một ít phấn, trên người thì thoang thoảng một chút mùi nước hoa.

Hắn khó hiểu nói:

- Tử Vân trang điểm?

- Hì, thiếp chuẩn bị xong rồi, ta đi thôi.

Đi cùng nam nhân của mình ít nhất cũng phải cho Trần Lập một chút mặt mũi, không thể để mặt mộc của mình ra đường được, như thế thật làm mất mặt hắn.

Thôn của hắn bây giờ thật nhộn nhịp, trên đầu thì đi qua đi lại mấy lượt phi kiếm, không ít người trong số đó sử dụng linh thú làm sủng vật mà di chuyển, dưới mặt đất thì đệ tử từ các tông môn nhiều vô số kể, từ các đồng phục đỏ, xanh, xám, vàng, lục,... Đều đủ cả.

Hắn tự vấn:

- Chẳng là một kiếm kia của ta thật sự kinh thiên động địa như thế sao?

"Đương nhiên rồi ký chủ, một kiếm kia của ngươi mở ra tân thời đại, bổn hệ thống rất hài lòng"

- Ạch, mạnh thế sao? Rõ ràng là ta chỉ dùng một phần lực nhẹ nhàng mà thôi, a ngờ lại bá đạo đến mức như thế chứ? Hệ thống nhà ngươi kêu ta quy ẩn riết rồi ta quên mình đang ở đẳng cấp ào luôn rồi.

"Đừng tự mãn ký chủ"

- Thôi được rồi ta dẫn Tử Vân đi tìm người giữ chỗ trước vậy.

Nói rồi hắn lấy tay của Tử Vân:

- Theo ta.

Theo ký ức của Trần Lập thì đầu tiên gia nhập môn phái phải trải qua khảo nghiệm, mà muốn khảo nghiệm thì phải đăng ký trước, vì người phàm rất nhiều, cũng muốn mình có cơ hội tu tiên, nên phải đăng ký trước sớm vài ngày thì các tông, các phái mới có thể thu xếp mà khảo nghiệm được.

Khảo nghiệm chính là hình thức kiểm tra linh thai, nhưng không dừng ở thế, linh thai còn sinh ra thiên phú dị phẩm, hình thức kiểm tra đúng chính xác là kiểm tra thiên phú dị phẩm. Ví như người có linh thai sở hữu thiên phú ngự phong, và kiếm đạo, tương lai hẳn sẽ rộng mở cho hắn con đường tu tập phong kiếm kỹ. Kiểm tra thiên phú dị phẩm vô cùng phức tạp, phải trải qua cực kỳ nhiều bước mới có thể tìm ra được thiên phú dị bẩm của bản thân, thế nên cần phải đăng ký trước để còn sắp xếp.

Tử Vân hỏi:

- Phu quân, huynh dẫn thiếp đi đâu thế?

Trần Lập khó hiểu nói:

- Đương nhiên là đi đăng ký lấy chỗ sớm rồi? Tử Vân không biết điều này sao?

Tử Vân lắc đầu đáp:

- Không biết, lúc trước thiếp được nhận vào tông môn là do sư phụ đích thân đến mang về, chứ không hề kiểm tra đăng ký gì cả.

Trần Lập nghe thế thì ghen tị, hắn mặc dù có hệ thống nhưng cũng cực kỳ khổ lực trong mấy bước đầu mới có thể gia nhập được tông môn, nương tử hắn như thế cũng thật quá bá đạo rồi đi.

Tìm kiếm một hồi thì hắn mới thấy được một chỗ đăng ký thoáng người, đây là chỗ đăng ký của Hành Đạo Môn, cũng là một danh môn chính phái có tiếng tăm nhưng quy mô không lớn, hằng năm cũng chỉ thu nhập chục đệ tử mà thôi, lực lượng tuy là nhỏ nhưng đều là rồng phụng tinh phẩm. Tử Vân theo hắn thấy thích hợp nhất chính là tu luyện ở những môn phái như thế này, về sau nếu mà thân thế phản diện của nàng ta gây họa thì ít ra môn phái này vẫn đứng sau lưng nàng.

Lúc này một thiếu niên đạo đồng tầm mười lăm mười sáu tuổi chán trường nằm ề ra bàn tên Lâm Hải Long, chán ngắt vì mãi không thấy ai lui tới, nhìn thấy hai bóng dáng người đi tới liền lập tức chấn chỉnh tư thế của mình, nghiêm túc trở lại:

- Xin hỏi hai vị đây đến đây làm gì?

Trần Lập véo nhẹ vạc áo của Tử Vân nói:

- Tử Vân lên đi.

Tử Vân xém chút nói Trần Lập sao lại không lên, nhưng nàng lập tức nghĩ lại, hắn đã đạt cảnh giới chém ra một trảm kia rồi thì trên thiên hạ có ai còn có thể dạy dỗ hắn được? Ngược lại là nàng, nàng bây giờ chỉ mới đúc ra linh thai, mặc dù sở hữu kiến thức từ mấy trăm năm nhưng vẫn chỉ là một người mà thôi, cần gia nhập môn phái kéo bè kéo phái mới được.

Nàng thẹn thùng đáp:

- Vâng.

Nàng bước đến chỗ đăng ký nói:

- Ta muốn đăng ký kiểm tra thiên phú của mình.

Lâm Hải Long nghe thế liền lấy ra một cái lệnh bài nói:

- Được thôi, xin mời cô nương chạm vào lệnh bài này. Nếu lệnh bài sáng lên thì cô nương có linh thai có thể tu luyện, hai ngày nữa lại đến, còn nếu không thì thôi xin mười cô nương về.... Nhà....

Vừa lấy ra lệnh bài thì Lâm Hải Long đã chú ý trên cổ tay của Tử Vân đeo một cái Đạp Vân Luân. Đạp Vân Luân là một món đồ vô cùng lợi hại, nó giúp tu tiên giả có thể đạp vân phi hành mà không tốn pháp lực, không những thế đối với những người có thiên phú ngự phong thì càng là món đồ trợ giúp đắc lực trên con đường tu hành.

Mà món đồ này cực kỳ khó tạo ra, chỉ những đại sư vừa sở hữu thiên phú phong hành cùng với thiên phú tinh thiết luyện kim đạt tới trình độ tâm nhãn tại vật, cùng với vô số thiên tài địa bảo mới có thể tạo ra một kiện này. Thế nên giá của nó trên thị trường đấu giá rơi đâu vào điểm vô cùng cao, đến cả chợ đen của giới tu chân cũng cháy hàng không còn thấy nữa.

Người này sở hữu một kiện này chính là đại phú bà!

Nhìn thấu ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên trước mặt, trong lòng Trần Lập vui như nở hoa. Mấy cái vòng này của hắn cùng lắm chỉ xem như mấy cái vòng sắt bình thường mà thôi, nhưng đối với đám người tu tiên giả này chính là tuyệt thế bảo bối.

Bỏ qua chuyện này, Tử Vân chạm vào lệnh bài liền sáng rực lên một màu vàng sáng chói. Nhìn vào kết quả Lâm Hải Long không có gì làm lạ nếu phú bà này sở hữu linh thai.

Hắn liền tỏ ra thái độ vô cùng mềm mại thoải mái nói:

- Tỷ tỷ à, bây giờ tỷ tỷ có thể gia nhập môn phái của chúng ta luôn rồi đấy. Môn phái của chúng ta ít người, nên chỉ cần có linh thai là được rồi, về sau tỷ tỷ muốn gì cũng được.

Chớp lấy thời cơ này Lâm Hải Long quyết định phải ôm lấy cái đùi lớn này mới được, chỉ cần nàng ta gia nhập môn phái, hắn chính là người nâng đỡ, thì tiền tài của nàng ta về sau có thể có một phần của hắn rồi. Hắn thực sự quá thông minh.

Nhìn thấy thiếu niên kia trước mặt cứ tự tiện nắm lấy tay của Tử Vân mà sờ soạng lấy vòng tay của nàng, Trần Lập nóng mắt không chịu được. Nếu bây giờ mà không có nhiệm vụ quy ẩn kia ngăn cản hắn thì hắn đã bất chấp đấm một quyền phá thiên dạy dỗ tên tiểu tử này rồi.

Trần Lập bước tới, nắm lấy tay Lâm Hải Long nói:

- Thiếu hiệp nên có ý tứ chút đi.