Nghe được tiếng rền vang như sấm như thế thì trước cổng nhà của Trần Lập bỗng nhiên nổi lên một cơn gió lớn, nhưng mà tường nhà hắn được làm từ Cự Tiêu Diệu Thạch thế nên gió này phóng tới căn bản không làm gì được nó, ngược lại còn đẩy gió ra xa.
Hồng Liên cưỡi Thiên Lân cùng với Lâm Hải Long bay đến chỗ nhà Trần Lập, hai người trầy trật lắm mới có thể hỏi được chỗ nhà của hắn, người dân ở thôn này mặc dù biết Trần Lập, cũng thường xuyên nhìn thấy hắn mang đồ ra chợ bán nhưng nhà của hắn thì không mấy ai biết, chỉ có một lão giả bắt ghế ngồi ở hàng bánh bao biết mà chỉ điểm cho hai người mà thôi.
Nhi tam lão nhìn ra được đám người này chính là tu tiên giả cũng có chút danh tiếng trong giới tu chân giống như hắn, lại nói từng gặp qua Trần Lập, lại được hắn tặng đồ nên lão ta mới hạ cảnh giác mà chỉ điểm cho hai người. Nếu hai người này tìm Trần Lập mà không nói hắn cho các nợ ân tình thì e rằng chính Nhi tam lão sẽ âm thầm hạ sát bọn họ mất.
Hồng Liên đứng ngoài cửa gõ nói:
- Thiếu gia...
Trần Lập sửa soạn đồ bước ra mở cửa nói:
- Quý hóa quá, không ngờ đạo trưởng lại ghé qua nhà chúng ta. Không khiết ngày hôm nay đạo trưởng đến làm gì.
- Không biết tiểu gia nghe được thông báo kia chưa, chúng ta bắt đầu khảo nghiệm từ giờ tỵ (tầm 9 đến 11 giờ)
- Ờ vậy à, ta quên mất, tại tường nhà ta có chút cứng ấy mà.
Hồng Liên nghe nói như thế thì theo bản năng của mình mà nhìn về phía tường nhà của Trần Lập. Bên ngoài nó nhìn chả khác gì tường trắng để lâu bên ngoài bị ngả vàng cả, nhưng khi dùng linh khí để cảm nhận thì gần như không thể nào cảm nhận được bức tường này tồn tại.
Nàng hỏi:
- Tường này là?
Nhưng Hồng Liên đâu có ngờ là nàng đã bị Trần Lập đưa vào bẫy của mình:
- Tường này được làm từ Cự Tiêu Diêu Thạch, độ cứng của nó ngang ngửa với Trụ Chấn Thiên, nhưng khác với Trụ Chấn Thiên được cấu thành từ tinh hoa nhật nguyệt của thiên địa ẩn chứa vô số linh khí, loại đá này trời sinh chính là không có linh khí chính là cặn của thiên địa. Vì thế mà nó khắc phục được những yếu điểm chết người của Trụ Chấn Thiên, chính là nếu pháp lực đủ mạnh sẽ có thể dựa vào pháp lực của mình truyền vào mà nghịch chuyển trụ.
- Trụ Chấn Thiên là cái gì vậy tiểu gia?
- Cái này ngươi cũng không biết à? Ta quên chỉ có thiên giới mới lưu truyền về nó, tu sĩ bình thường căn bản không thể nào biết được. Trụ Chấn Thiên chính là một cái trụ chấn từ dưới đất lên trời, giở cho trời với đất không bị đảo lộn, dịch chuyển đi chỗ khác.
- Bá... Bá đạo như vậy sao? Chỉ một bức tường này mà bá đạo như thế! Tiểu gia, người thật đúng là đại lão.
Hồng Liên buông ánh mắt hâm mộ nhìn Trần Lập, khiến cho hắn vô cùng vui sướng.
Hắn hất tóc mình lên, tỏ ra chuyện này vô cùng bình thường nói:
- Chuyện nhỏ với ta ấy mà.
Thấy Trần Lập cao hứng như vậy, Hồng Liên liền thấy được sở thích của hắn, lập tức chớp lấy thời cơ để mà khen hắn:
- Nếu tường chỉ là chuyện nhỏ, chắc là cửa của tiểu gia cũng là thần khí nhỉ? Đều là chuyện nhỏ mà.
- Ha ha, đương nhiên, gỗ ta làm cổng này ta cũng phải vất vả lắm. Năm đó ta nhớ ta đi vô tình lạc vào bí cảnh của hư không hỗn độn. Trong bính cảnh đấy có những tồn tại còn kinh khủng hơn rất nhiều tiên nhân. Mặc dù là thế, nhưng ta vẫn một lần đánh ra, cuối cùng thu được một đống gỗ Mạc Linh này, nghe nói là vật phẩm tuyệt thế của bí cảnh đấy. Loại gỗ này có thể khắc không giới hạn phù văn, truyền không giới hạn linh lực, chỉ bằng vào một mảnh gỗ nếu tốn chỉ 10 năm liền có thể khiến cho một chỉ là Tiểu Bạch cảnh hiểu biết một chút phù văn, liền luyện nên một món thần binh khiến cho Đại Cửu cảnh khiếp sợ chạy trối chết.
Đến cả Đại Cửu cảnh cũng phải sợ, không phải đang ám chỉ môn chủ của Hành Đạo Môn của các nàng hay sao? Môn chủ của nàng cũng sử dụng một thanh mộc kiếm khắc phù văn để mà làm binh khí, chẳng nhẽ Trần Lập chính là đam ngụ ý nói các nàng cứ làm việc chiếu cố Tử Vân thật tốt thì chưởng môn của các nàng sẽ tai qua nạn khỏi sự thịnh nộ của hắn hay sao?
Suy nghĩ này mặc dù có một phần mơ hồ không xác thực, nhưng tuyệt nhiên không phải là không có cơ sở, nên Hồng Liên đánh bạo hỏi:
- Không biết... Loại gỗ Mạc Linh này chỗ tiểu gia còn không?
Trần Lập nói một câu tỉnh bơ:
- Còn chứ, ta đố hoài mà nó vẫn còn chưa hết. Ai da, nhiều quá cũng là cái tội.
Nghe thế Hồng Liên chắc chắn mười phần là Trần Lập chính là đang ám chỉ đến môn chủ Hành Đạo Môn của các nàng.
Thấy Hồng Liên có vẻ đặc biệt thích thú với loan gỗ Mạc Linh này, nên Trần Lập nói:
- Hình như nhà ngươi có vẻ đang rất muốn gỗ này?
- Không, không, làm sao tiểu nữ dám lấy đồ của tiểu gia cơ chứ.
Hắn thấy Hồng Liên rõ thích mà còn ngại, nữ nhân chính là như thế, không thể trách các nàng được.
Hắn nói:
- Nếu ngươi thích nếu sau lần này Tử Vân có kết quả tốt thì ta có thể thưởng cho các ngươi một thanh.
Dù sao thì Mạc Linh ở chỗ hắn cũng bạt ngàn, dù hắn có tạc bao nhiêu cái tượng,m nấu bao nhiêu bữa cơm bằng củi thì nó cũng không hết được.
Nhưng đối với Hồng Liên đây chính là đại ân lớn nhất!
- Hồng Liên thay mặt Hành Đạo Môn đa tạ tiểu gia.
Nàng ta cúi người xuống, vô tình để y phục của mình buông lỏng nới ra một nấc, để lộ ra một phần trắng hồng mịn màng phía trong, khiến cho Trần Lập cảm thấy hơi ngượng.
Đột nhiên một cỗ sát khí kinh thiên động địa, như thế một trận đại sát vừa lập ra sau cửa của Trần Lập vậy, khiến cho Hồng Liên phải giật mình hoảng hốt mà lùi lại.
Nàng nhìn thấy phía sau cánh cửa kia chính là nguồn cơn của cỗ sát khí kinh khủng kia, chính là Tử Vân đang nấp sau tấm cửa, uất ức mà phát ra. Chứng kiến một cảnh này, Hồng Liên liền hết nói nổi, nữ nhân này sao mà lại có thể ghen tuông như thế?
Trần Lập cũng nhận ra Tử Vân, liền tạo ra một giải pháp nói:
- Tử Vân, nàng bước ra đây xem nào. Đạo trưởng đến rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.
Hắn mặc dù không hiểu tại sao, nhưng khi Tử Vân ở bên hắn thì rất yểu điệu nhu mì, nhưng đối với Hồng Liên thì cứ bùng bùng một đằng khí tức vô cùng đáng sợ khó gần. Hắn thiết nghĩ rằng có lẽ Lâm Hải Long kia chính là nguyên cớ, vì lúc trước hắn ta dám cầm tay của nàng mà sờ soạng.
Tử Vân khi này bước ra với một bộ tử xiêm y đơn giản. Nàng e thẹn nhìn Trần Lập, hỏi:
- Phu quân... Thiếp vận bộ này huynh có thấy hợp không?
Nhìn qua bộ tử xiêm này có vẻ vô cùng đơn giản, nhưng bằng vào mắt nhìn của Trần Lập, thì hắn liền đoán ra được bộ tử xiêm này tốn rất nhiều thời gian vào hai ngày của Tử Vân, mỗi một đường may trên đấy đều tinh tế không dễ thấy, phối màu cũng rất hài hòa, tím lịm bên trên, bên dưới trắng ngần, kín cổng cao tường, tuy vậy cũng không thiếu những đường ôm người quyến rũ ngây ngất.
Hắn nói một lời vô tình:
- Hợp lắm, nàng vận lên rất đẹp.
Mặc dù lời khen này của hắn có chút công nghiệp qua loa, nhưng khi nghe dduowcj nó Tử Vân liền rất vui sướng. Nàng liền cười rạn nói:
- Được rồi chúng ta đi thôi.
Hồng Liên thở dài một tiếng liền triệu con Thiên Lân đến chở bốn người đến chỗ thí luyện.
Chỗ thí luyện này là một khu vực công cộng để cho các tông môn khác cùng nhau thí luyện, mỗi tông môn đều có một khu vực thí luyện riêng để tìm ra thiên phú của đệ tử mình, và môi tông môn thì đều có cách thí luyện khác nhau tùy từng mục đích thu đệ tử. Thí như một tông môn muốn thu đệ tử có thiên phú về luyện đan lần này, bọn hắn đầu tiên sẽ dấn thí sinh vào một căn phòng chứa đầy thỏa dược để tìm ra dược liệu, thứ hai đó chính là đưa vào một căn phòng để thử hỏa thiên phú, nếu không có thiên phú hỏa liền bị loại tuyệt đối.
Còn thêm một loại kiểm tra nữa, đó chính là kiểm tra tổng bộ. Nhưng loại kiểm tra này vô cùng tốn kém là mười lăm viên Hắc Tinh Tuyền, là một loại khoáng thạch vô cùng quý hiếm chỉ có thể tìm trong các bí vực do yêu thú Hắc Đầu Long Nha canh giữ, là một loại yêu thú cấp bậc Đại Yêu Vương.
Kiểm tra tổng bộ thực ra chính là kiểm tra toàn bộ thiên phú tròng người thí sinh, bất kể thiên phú nào chỉ cần trải qua 7 lần Hắc Tinh Tuyền đều có thể kiểm tra ra được, còn một viên cuối nhầm để trong điều kiện kiểm tra một viên thất bại có thể thay vào. Loại kiểm tra này vô cùng nghiêm ngặt, kể cả thiên phú ẩn cũng có thẻ khám phá ra.
Vừa tới nơi, Trần Lập liền hỏi:
- Đạo trưởng, nương tử ta rốt cuộc là kiểm tra thiên phú như thế nào thế?
Hồng Liên nghe thế thì lúng túng đáp:
- Kiểm tra? À, à phải rồi, kiểm tra đương nhiên là Hành Đạo Môn chúng ta phải sử dụng đến kiểm tra tổng bộ. Từ trước đến giờ luôn là như vậy.
Nghe vậy Trần Lập hài lòng, liền dúi vào tay Hồng Liên một chai nước nhỏ nói:
- Nghe có vẻ được đấy đạo trưởng.
Đúc lót, hai mắt của Hồng Liên liền sáng rực. Mặc dù không nhận ra pháp bảo này được sử dụng như thế nào, nhưng khí tức của nó tản mác trong tay nàng quả thực không tầm thường một tí nào, hẳn là tuyệt thế pháp bảo có từ thời thượng cổ đi.
Lót xong đường cho Tử Vân, Trần Lập liền nắm tay nàng đưa cho Hồng Liên nói:
- Được rồi nàng theo đạo trưởng đi.
Tử Vân lúc này ngại ngùng yêu cầu nói:
- Trước khi vào thí luyện thiên phú, phu quân có thể trao cho thiếp một chút khích lệ được không?
Nàng nói rồi liền vén tóc mai trên trán mình ra. Nhìn thế mặc dù lý trí của Trần Lập cảm thấy có điều gì đó bất ổn, nhưng tầm tình của hắn ngược lại rất thích, hắn liền thơm nhẹ vào má nàng một cái nói:
- Được rồi, làm tốt.
Phát cẩu lương ngay trước chốn đông người, Trần Lập muốn giấu quả thực không giấu được, liền bị một đám nam nhân tụ họp tại đây nhìn với con mắt đầy ghen tị, kể cả những tên đã có hồng nhan, nhưng vì nhan sắc của Tử Vân thực sự quá nổi bậc nên bọn hắn cũng không giấu nỗi sự hâm mộ của bản thân mình.
Hệ thống liền bảo:
"Có khi nào khi hệ thống mở ra chức năng thu thập nguyên điểm thì ký chủ lạ nhận được mấy chục triệu nguyện điểm không?"
- Hừ, mấy chục triệu ư? Quá thấp. Ít nhất cũng phải một trăm triệu trở lên.
"Hết cứu nổi ký chủ"
Giao Tử Vân cho Hồng Liên kiểm tra rồi, Trần Lập liền tảng mác qua một trận. Hắn đầu tiên là vì nương tử của mình mà xác định xem trong tương có mấy ai có thể cùng với nàng đối địch, thứ hai đó chính là vì nhiệm vụ của bản thân hắn, đầu tiên chính là tìm ra nhân tố có thể lôi kéo mà khoe của, thứ hai chính là tìm ra nhân vật chính để diệt trừ hậu hoạn về sau.
Biết được suy nghĩ này của hắn hệ thống liền hiện lên:
"Tuy không muốn nhưng ta vẫn phải nói cho ký chủ một thông tin, từ khi ký chủ không còn là nhân vật chính nữa thì thiên đạo đã tạo ra vô số nhân vật chính, cốt chính là tìm lấy khí vận cho bản thân nó. Chỉ cần một nhân vật chính đạt được thành tựu nào đó, thì công đức mà hắn mang lại cho thiên đại sẽ trở thành khí vận, trực tiếp tiến vào Thiên Đạo"
- Khí vận? Công đức? Những thứ này là như thế nào?
"Khí vận nói cho đơn giản chính là một cổ năng lượng cấp bậc cao hơn pháp lực, do những thực thể không có nhục thân như Thiên Đạo, Đại Đạo, Pháp Tắc, Thời Không mà sử dụng. Mà công đức lại là một dạng năng lượng thần bí mạnh mẽ hơn như thế, hệ thống không biết nó xuất phát từ đâu, nhưng để có được công đức thì vô cùng khó khăn và cần có một số điều kiện. Có nhiều khí vận, công đức sẽ khiến cho thực thể có thể một lần nữa thăng cấp"
Trần Lập nghe thế thì vô cùng kinh ngạc, trong suốt thời gian hắn đến đây thì chưa từng nghe hệ thống nhắc đến hai cỗ năng lượng khủng bố này:
- Nếu ngươi đã nói Thiên Đạo có thể thăng cấp thì vậy là ngươi hẳn biết rõ là Thiên Đạo này có những cấp bậc nào phải không?
"Chuyện này hệ thống không đủ trình độ để biết được, sau khi ký chủ nhận được hệ thống quy ẩn thì hệ thống chỉ nhận được chút thông tin này thôi. Hệ thống chỉ biết Thiên Đạo có thể thăng cấp nhưng không biết cấp bậc có thể thăng được là gì, như thế nào"
Trần Lập nghe thế thì lạnh sống lưng nói ra suy đoán của mình:
- Vậy... Chẳng lẽ nhiệm vụ quy ẩn của ta có liên quan lớn đến âm mưu thăng cấp này của Thiên Đạo.
"Kỳ thực hệ thống cũng không biết. Nhưng bổn hệ thống thức tỉnh linh trí thì e rằng chuyện này cũng không tầm thường, ký mong ký chủ cẩn thận. Tuy cảnh giới tu vi của ký chủ hiện tại không có ai bì kịp, nhưng thiên hạ rộng lớn, núi cao còn có núi cao hơn"
Trần Lập nghe thế thì cười khổ nói:
- Vậy chắc là một lần nữa hệ thống ngươi lại nói câu kia rồi.
"Ký chủ cũng biết điều. Muốn sống sót thì ký chủ cần thăng cấp, cẩn thận"