Chương 32: Thiên Hạ Đệ Nhất Vô Trách Nhiệm

Nhìn sơ qua kiếm lưu được Vũ Thiên Kiêu đưa cho, Ngạo Man Thiên cảm nhận khí tức kinh hồn mà nó tỏa ra. Thông qua một tia khí tức này, hắn có thể cảm nhận một đòn trảm thiên diệt địa như thể muốn đem cái tam giới này bổ làm hai nửa vậy.

Kể cánh lực lượng thánh nhân phía trên nếu muốn bổ tam giới này ra làm hai nửa cũng phải tận lực liều cái mạng vĩnh hằng bất diệt của mình mới có thể khiến cho tam giới nứt ra làm hai. Nhưng thông qua một kiếm này Ngạo Man Thiên khẳng định là chủ nhân của nó nhẹ nhàng trảm ra mà thôi, còn chưa mang đến một phần mười thành thực lực của chủ nhân nó nữa.

Người trong thiên hạ ai có thể dễ dàng bổ ra một kiếm này? Đương nhiên chỉ có một tên khốn nạn người người đều căm hận đến tận xương tủy mà thôi, Thiên hạ đệ nhất nhân Thượng Thiên Thượng Thánh Duy Ngã Độc Tôn Trần Lập!

Mà Trần Lập tại sao không ở hư không hỗn độn cùng với những đại lão kia mà lại xuống thiên giới của hắn? Với tên Trần Lập khốn kiếp chơi làm sao xém chút nữa làm cho long khí ngạo thiên của hắn kém chút đã không ngưng tụ được khiến cho hắn vĩnh viễn chết đi mà không quậy phá, quấy tung cái thiên giới này lên? Nói bậy, nói bậy! Lỡ như lời nói kia thành sự thực thì Ngạo Man Thiên hắn lại phải tốn mất mấy trăm năm để dọn đóng đổ nát của hắn ư? Trách mấy năm nay thiên giới quá mức yên bình hay sao?

Ngẫm nghĩ một hồi Ngạo Man Thiên quyết định nói:

- Thưa thượng thánh, tia khí tức này có một chút quen thuộc đối với ta. Người trảm ra một trảm này nguyên lai là một thánh nhân cảnh giới Thiên Địa Hỗn Mang Nguyên Linh được người đời xưng tụng là thiên hạ đệ nhất nhân. Nhưng mà đã lâu rồi hắn chưa đến nơi ở của bọn ta, thượng thánh tìm tới chỗ bọn ta cũng vô dụng.

Vũ Thiên Kiêu nói:

- Vậy à? Vậy ngươi có cách nào truy lùng hắn hay không? Ta nhất định phải tìm hắn cho bằng được.

- Có thể, nếu thượng thánh tìm trên mảnh hư không hỗn độn kia đã không thấy thì ắt có lẽ Trần Lập tôn thượng tồn tại trong tam giới này. Nhưng mà trong thiên giới không có bất cứ nơi nào mà ta không cảm ứng được thế nên hẳn là Trần Lập tôn thượng cũng không tại trong thiên giới. Nếu không trong thiến giới thì tôn thượng chỉ có thể hạ phàm hoặc ở Cửu U Địa Ngục. Chả hay ta có một món bảo bối là Gương Thông Nhãn, có thể dùng nó để mà quan sát toàn bộ hạ giới. Mặc dù hạ giới ở dưới thiên giới chúng ta nhưng xét về độ rông lớn có thể nói là ăn đứt thiên giới, nên là thượng thánh nếu mà dùng thần thức của mình để mà tìm Trần Lập tôn thượng e rằng phải tốn một khoảng thời gian khá lâu mới có thể tìm được.

Vũ Thiên Kiêu nghe thế thì gật gù nói:

- Được! Vậy ngươi cho ta mượn cái gương kia đi.

- Vâng...

Ngạo Man Thiên vung tay một cái, một đạo kim quang bay tới tay hắn hóa lại chân thân là một cái gương với viền màu vàng, hắn cầm hai tay đưa cho Vũ Thiên Kiêu xem xét.

Vũ Thiên Kiêu nhìn qua cái gương thì nhìn thấy nó khá khác biệt so với cái gương ở vị diện của nàng. Vị diện của nàng là vị diện cao võ, người người tập võ, nhà nhà lấy võ đạo làm con đường tối kỹ của mình, thế nên thứ được gọi là bảo bối chỉ là binh khí chiến đấu mà thôi chứ không phải là vật dụng bình thường như là giới tu tiên hay sử dụng, vì vậy mà nàng cảm thấy nó vô cùng kỳ lạ.

Nàng hỏi:

- Sử dụng như thế nào?

Ngạo Man Thiên dưới con mắt nhìn người hơn trăm ngàn năm của mình đã nhìn ra được thân phận của Vũ Thiên Kiêu không hề đơn giản một chút nào.

Ai đời nào lại hỏi pháp bảo sử dụng như thế nào cơ chứ? Hỏi là phải nói pháp quết của nó là gì? Nếu mà Vũ Thiên Kiêu hỏi như thế, hắn chắc mẫn rằng nàng ta không đến từ trong tam giối mà đến từ bên ngoài hư không hỗn độn.

Mặc dù không biết bên ngoài kia ngoài mười hai lão đại quái vật ra thì còn cái gì, nhưng hắn biết được bên ngoài hư không hỗn độn kia có vô số cường giả có thể hạ sát hắn bất kỳ lúc nào, trong bất kỳ tình trạng nào của hắn, giống như bóp nát một con kiến mà thôi.

Thế nên hắn vẫn cung kính mà nói:

- Muốn sử dụng được pháp bảo thì thượng thánh đầu tiên phải niệm pháp quyết Tâm Nhãn Tại Thiên của Gương Thông Thiên sau đấy liên tưởng đến manh mối mà thượng thánh muốn tìm. Gương Thông Thiên sẽ thông qua khí tức mà tìm kiếm chủ nhân, thượng thanh chỉ cần rót pháp lực của mình vào là được. Đây là Tâm Nhãn Tại Thiên quyết, mời thượng thánh xem qua.

Vũ Thiên Kiêu cầm lấy quyển pháp quyết xem qua một lần rồi đóng lại bắt đầu bấm ấn niệm quyết. Nàng dùng sợi kiếm lưu kia mà liên tưởng, nhưng mà lúc này nàng lại gặp một vấn đề đó chính là nàng không thể thôi động được pháp lực! Pháp lực là khí lực chủ tu của vị diện này, nếu không sỡ hữu pháp lực thì tất thảy bảo bối pháp khí phù chú đều không dùng được, đến cả dược liệu trong đan dược cũng bị khiếm khuyết chín phần còn một.

Nhưng trong cái khó ló cái khôn, nếu nàng đã không sử dụng được pháp lực thì nàng dùng chính mà thiên địa này hóa thành khí lưu truyền vào bên trong pháp bảo.

Nghĩ rồi thì thực hiện, Vũ Thiên Kiêu dùng linh lực ngập trời trong nội thể của mình tỏa ra trối buộc mảnh thiên địa này. Thiên địa vốn là một nhật nguyệt tinh hoa hóa thành thực thể, là gốc rễ của pháp lực nên khi vắt ra nhật nguyệt tinh hoa trong thiên địa thì lực lượng của nó còn viễn siêu rất nhiều lần so với lực lượng của pháp lực.

Chỉ bằng vào một giọt nhật nguyệt tinh hoa Vũ Thiên Kiêu đã thành công thôi động được Gương Thông Thiên, không những thế nàng còn khiến cho nóp thăng lên một cấp bậc.

Gương Thông Thiên chiếu xuống nhân giang một vần hào quang trong suốt, toàn bột hạ giới dưới nó đều được nó thu vào trong lòng của mình. Thông qua khí tức của kiếm lưu được Vũ Thiên Kiêu lưu lại, nó chỉ ngay về hướng nam tại hành đạo môn có một thiếu niên đang ngồi cùng với một nữ nhân.

Thế nhưng mà tuy chỉ về hướng nam nhưng Gương Thông Thiên bất luận là soi như thế nào cũng không tìm ra địa điểm chuẩn xác được, chỉ biết là chỗ Trần Lập đang ở là ở hướng nam mà thôi.

Đối với chuyện này Ngạo Man Thiên cũng không bất ngờ cho lắm, mặc dù hắn có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Gương Thông Thiên của mình thế mà thăng lên một cấp, từ thiên địa phẩm tăng lên thành nhật nguyệt thiên địa phẩm, nhưng kết quả vẫn như cũ là không soi ra được vị trí cự thể của Trần Lập.

Mặc dù Trần Lập là Thiên Địa Hỗn Mang Nguyên Linh cùng với thập đại lão đầu kia nhưng thực lực của hắn dựa vào tu luyện đã vượt rất xa so với những người kia rồi, đành rằng người ở ngoài hư không hỗn độn cũng không có cách nào tra ra đúng vị trí của tên tôn thượng đáng ghét ăn tàn phá hoại vô tích sự này được.

Vũ Thiên Kiêu cũng không mong chờ gì nhiều ảo cái gương này, nàng chỉ cần biết phương hướng cùng với nhân diện của Trần Lập mà thôi.

Xác định được mục tiêu nàng quăng lại Gương thông Thiên cho Ngạo Man Thiên nói:

- Trả ngươi.

- Đa tạ thượng thánh ghé qua.

Ngạo Man Thiên nói còn chưa dứt lời thì Vũ Thiên Kiêu đã biến mất khỏi thiên giới mà hạ phàm đi xuống hạ giới rồi.

Mặc dù không dám hỏi nhưng mà trong lòng của Ngạo Man Thiên vô cùng bất an, rốt cuộc là vị thượng thánh này có ý tứ gì với Trần Lập được cơ chứ? Bất an lo sợ cuối cùng hắn cũng không yên tâm để hai lão quái này đối đầu với nhau, hắn tương kế tựu kế phái ra một nữ nhân vô cùng quen thuộc với Trần Lập mà đi theo Vũ Thiên Kiêu.

Nàng ta có tên Bình Nhạn Hoa, nàng ta lúc trước có một vị sư phụ tên là Lãnh Tiêu Trúc, sư phụ của nàng từng là một trong những nạn nhân của tên Trần Lập bị hắn dùng tài lực của mình mà trải qua một đêm bất đắc dĩ cùng với hắn. Sự hận thù của Lãnh Tiêu Trúc đã truyền xuống dưới chúng đệ tử mình, từ đó khiến cho tất thảy những đời thiếp theo của Trúc Tiêu cung của nàng đều hận lấy hận để Trần Lập, hận không thể đem hắn cạo vảy đun sôi chảo dầu hai ngàn độ rồi rắc lên bột ớt siêu cay siêu nồng.

Bình Nhạn Hoa bước ra quỳ xuống trước mặt Ngạo Man Thiên ôm quyền cung kính nói:

- Thiên Đế có gì căn dặn?

- Ngươi một mình không được dẫn theo bất kỳ người nào theo sát thượng thánh cho ta.

- Thượng thánh tài cao mạnh mẽ, cớ sao lại để tiểu nhân có thể theo sau được?

- Ngường thượng thánh muốn tìm... Đó chính là Trần Lập thượng tôn.

- Trần... Lập!

Nói một từ Trần Lập, nét mặt của Bình Nhạn Hoa biến đỗi vô cùng dữ tợn. Nàng biết rõ cái tên này, cái tên này chính là thiên địch không đội trời chung cùng với Trúc Tiêu Cung, hắn trời sinh chính là một đại ma đầu không xem bất kỳ người nào ra cái gì, vạn vật trong mắt hắn chính là sâu kiến tùy tiện mà phục vụ hắn, còn Trúc Tiêu cung các nàng chính là vì một chữ nhân một chữ nghĩa mà cứu giúp người khác, nghĩa vụ của nàng đó chính là tiêu diệt đi cội nguồn của cái đau khổ chính là đại thượng ma tôn Trần Lập!

Ngạo Man Thiên nhìn ra khí tức hận thù huyết hải trong mắt của Bình Nhạn Hoa thì vô cùng hài lòng nói:

- Thượng thánh chính là đi tìm Trần Lập thượng tôn. Nếu ngươi cảm thấy bản thân mình quá mức nhỏ yếu thì có thể lợi dụng một tay của thượng thánh mà diệt trừ đi căn họa. Nhưng trước khi khiến cho hai người kia lưỡng bại câu thương, ngươi nhất định không được lộ ra thân phận của mình.

Bình Nhạn Hoa nghiên túc đáp một tiếng:

- Vâng.

Dứt lài này đem theo Thương Thiên Ngọc của mình mà đi đến Cửu Tầng Hạ Thông Thiên. Cửu Tầng Hạ Thông Thiên là một nơi vô cùng đặt thù, nguyên lai của nó chính là một cái hố thật là lớn, nói thông cùng với nhân gian hạ giới. Vốn khi trước có một cái thang được bắt lên trên đây nhưng bởi vì tiên nhân quá nhiều, tiên giới hạn hẹp không đủ chỗ chứa thế nên cái thang kia đã bị phá bỏ, khiến nó bây giờ trở thành một cái lỗ nối thông giữa thiên giới cùng với hạ giới. Tu chân giả phi thăng đến đây phải thông qua cái lỗ trời này mà tiên nhân muốn hạ phàm thì cũng thông qua cái lỗ này để mà đi xuống.

Nắm chặt lấy cây thương của mình, Bình Nhạn Hoa liều mạng nhảy xuống.

- Quyết tâm diệt trừ tai họa, quyết tâm diệt trừ yêu ma, vạn vạn cứu tất thảy, nhân danh chính nghĩa nhân!

...

Vũ Thiên Kiêu rơi một cái rầm xuống đất tạo nên một cái hố sâu một trượng trên mặt đất, khoảng chừng chục dặm đổ lại đều bị một cú đáp đất này của nàng san bằng hết cả thảy. Thế nhưng đó không phải là điều kinh khủng nhất, điều kinh khủng nhất đó chính là một cú đáp đất này của nàng đã gây ra chấn động về mặt linh khí vô cùng lớn tại hạ giới.

Nên biết rằng mật độ linh khí của hạ giới và thiên giới vô cùng khác biệt, mà một thân Vũ Thiên Kiêu là một võ giả thế nên cực kỳ nặng trọng rèn dũa thân thể nội lực của bản thân mình, riêng nhục thân của nàng thôi cũng đủ bằng một tiểu thiên vị diện nhỏ rồi. Nên việc nàng rơi xuống dưới hạ giới có thể dùng một việc lấy một cục sắt thả vào trong một vũng bùn là biết nó gây nên động tĩnh như thế nào.

Các bí cảnh bị áp lực đè xuống kia của Vũ Thiên Kiêu thay đổi triệt để. Bọn chúng giống như một quả trứng mà bị ép nở sớm vậy, bắt đầu căng ra rồi nở, nhưng nở ra ở đây không phải là gà con mà vô số bí cảnh mang tính hung hiểm vô cùng lớn có thể xóa sạch một cái thành trì ngay lập tức ở nơi nó xuất hiện.

Tất nhiên là người ra chuyện này là Vũ Thiên Kiêu không may mảy may để ý, điều canh cánh trong lòng nàng chính là nhân vật Trần Lập kia rốt cuộc là ai mà có thể dùng một kiếm trảm đi khối thạch kia.

Trước khi tới đây Vũ Thiên Kiêu vốn là một nhân vật của đại thiên vị diện, là một vị diện có cập bậc tối cường cao ngất, gia tộc cùng với môn phái mà nàng theo học đều bị ước định trong tương lai đều bị tiêu diệt, thế nhưng lúc đó có một người đã đã giải khốn cho nàng khỏi cảnh bị diệt vong. Tên đó là một tên tu tiên giả thế nhưng lại vận trên người võ phục màu trắng, theo như những ký ức mơ hồ của bản thân nàng về tên tu tiên giả đó, hắn là một nam nhân anh tuấn với tóc trắng mài trắng bạch nhãn uẩn quanh xuyên thấu qua tất thảy vạn vật, nhìn ra chân tướng của vạn vật, hắn vì bảo hộ cho nàng mà dựng nên một khối thạch vô cùng cứng cáp để bảo hộ cho nàng cùng với một câu rằng người có thể bổ cục đá kia ra là người có đủ thực lực để giúp nàng sửa chữa thay đổi toàn bộ kết cục của bản thân mình.

Mặc dù không biết chân dạng của thanh niên kia rốt cuộc là thần thánh phương nào nhưng với thực lực một tay đẩy lui một chiêu Tuyệt Sát Chân Diện của lão tử kia hẳn là không thể nào lừa nàng, nên nàng dù bất kể cái gái nào cũng phải tìm ra được thanh niên Trần Lập kia hỏi cho ra nhẽ.

Lúc này Bình Nhạn Hoa cũng vừa tiếp đất. Nàng không có thân thủ lợi hại như Vũ Thiên Kiêu, đi xuống dưới hạ giới mà mảy may chỉ dính vài hạt bụi, nên nàng ngã từ trên cao xuống đập qua vô số cành cây lớn nhỏ, bị bọn chúng châm chỉa liên hồi mới có thể đáp được đất. Nếu nói Vũ Thiên Kiêu là một khối sắt khi rơi xuống làm cho bùn đất văn tứ tung lên thì Bình Nhạn Hoa ngược lại là một khối đất mền, khi vừa đi xuống hạ giới đã bị trọc khí của phàm trần vây lại bám vào trên người khiến cho cơ thể vô cùng nặng nề.

Khó khăn lắm ở dưới hạ giới Bình Nhạn Hoa mới có thể đứng dậy mà chống cây thương của mình bước đi được vài bước.

Khó khăn là như thế, thế nhưng nghĩ đến viễn cảnh đánh thẳng vào mặt cái tên thượng cổ đại ác ma kia thì khí thế trong người nàng lại một lần nữa sục sôi lên.

Nàng gào lên:

- Quyết tâm diệt trừ tai họa, quyết tâm diệt trừ yêu ma, vạn vạn cứu tất thảy, nhân danh chính nghĩa nhân! Ta nhất định không tha cho ngươi đâu ác ma.

...

Trần Lập khi này đang này đang ngồi cùng với Tử Vân lắp ráp đồ chơi hình con vịt thì bỗng nhiên hắt xì một cái.

Hắn nói:

- Trời đánh tên nào nhắc đến ta vậy.

Hệ thống bất tri bất giác kêu lên:

"Ký chủ đãng trí, bổn hệ thống mới vừa truy xuất lại dữ liệu bên trong thấy trong ký ức của ký chủ có một khối linh thạch trôi dạt từ bên ngoài hư không hỗn độn vào. Dựa theo tính toán của siêu cấp hệ thống cực kỳ thông mình, vượt qua mười lăm cái đầu đại trạng nguyên trong thiên hạ tính toán ra được một trảm giết mấy tên nhãi kia lấy uy trước mặt nữ nhân của ký chủ hình như đã chấn động khối bàn thạch kia khiến cho nó nứt vỡ ra"

- Ngươi nói thế để ta quản à? Ta chưa đủ mệt mỏi với cái nhiệm vụ quy ẩn giang hồ này hay sao mà ngươi bảo ta quản nữa? Phẹt, ta không quản, không liên quan đến ta. Chuyện thiên hạ để thiên hạ tự giải quyết, liên quan gì đến ta? Ta chỉ là một phàm nhân nhỏ bé ngày ăn ba bữa cơm, tối tối lại cùng với nương tử đánh bài búng thung mà thôi.

"Hệ thống siêu việt cảm thấy không còn lời nào nói với ký chủ của hệ thống nữa thế nên hệ thống trao cho ký chủ danh hiệu Vô Trách Nhiệm Đệ Nhất Nhân thay cho lời muốn nói của hệ thống"

- Cha ngươi mới vô trách nhiệm, cha ngươi mới đi mua sữa mười vạn năm chưa quay về.