Chương 31: Vũ Thiên Kiêu Xuất Thế

Đạt được thỏa thuận với Đỗ Tử Yến xong Trần Lập cùng với Tử Vân đi dạo thêm một vòng nữa, cuối cùng dừng lại ở Ngân Tiềm cung của nàng mà nghỉ ngơi.

Ngân Tiềm cung nhìn bên ngoài tuy có phần hơi nhỏ nhưng khi bước vào gia viên bên trong thì lại vô cùng rộng lớn.

Gia viên được chia làm ba phần rõ rệt, phần ở giữa là sân có trồng một gốc cây bóng răm lớn, ở dưới có một bàn đá cùng một ấm trà, phần bên phải là nơi chuyên dùng để tu luyện. Vì Tử Vân có thiên phú hồng thảo liên quang đến cây cỏ thế nên trong cái khu vực này của nàng đều được trồng những loại hoa để phù hợp hơn cho nàng tu luyện. Bên trái là dược viên tự cung tự cấp, mỗi tháng môn phái đều cấp cho trưởng lão cùng với Cung Chủ đệ tử một phần hạt giống của dược viên để bọn họ khi cần dược liệu phổ thô luyện đan thì không cần đi đến dược viên.

Đi vào nhà Tử Vân thì càng bất ngờ hơn nữa, nhà của nàng nói không ngoa khi so sánh cùng với biệt thự. Trong nhà của nàng có hai phòng ngủ, mỗi cái đều có một cái giường thật lớn được nhồi bằng lông của Tuyết Tinh Vệ ở trên Phát Cưu Sơn Tuyết, loại lông này lạnh thì nằm vô cùng ấm áp còn khi nóng thì hàn khí trong lông sẽ tỏa ra vô cùng mát mẻ.

Trần Lập nhìn thấy cái nệm thần kỳ như thế thì kêu một tiếng ối cha, hắn từ trước đến giờ vẫn luôn tự cao tự đại rằng bản thân mình là đại gia luôn biết cách hưởng thụ cuộc sống của đại lão tu tiên, ngủ lúc nào cũng nằm trên giường bạch ngọc điều trị thân thể, ngăn ngừa bệnh tật thế mà giờ đây nương tử của hắn còn biết chơi hơn, trực tiếp tạo ra một cái giường nóng lạnh tùy ý, phải chăng lúc trước khi xuyên không đến đây thì cái nghèo đã che mắt hắn rồi phải không?

Nhà cũng được chia ra phòng ăn cùng với phòng bếp riêng biệt, trong nhà còn có thêm một phòng có một lô đỉnh lớn chuyên dùng để luyện đan dược, và một phòng có vô số pháp trận phù văn để mà luyện chế pháp bảo. Phòng khách của Tử Vân được thiết kế vô cùng tốt giản với một bộ bàn ghế được làm bằng gỗ cùng với một chút trái cây được đặt trên bàn.

Giàu như thế này cũng thật quá khoa trương rồi? Nên biết rằng đây chỉ là nhà một người mà thôi. Trần Lập lúc trước ở cùng với nàng thì phòng ăn cùng với phòng bếp đều được đặt chung một chỗ, chứ đâu có một cái phòng to bằng một cái nhà của hắn như thế này. Quả nhiên Tử Vân là người giàu xuất thân chân chính, chỉ có người giàu từ nhỏ mới có thể nghĩ ra những cách tiêu pha này thôi. Thất sách rồi, thất sách rồi, phải ghi lại mới được.

Trần Lập đang lúc ghi chép lại những điều quan trọng để mà khoe ra toàn thiên hạ về gia thế của mình bất chợt hắn nghĩ đến một điều. Tại sao là hai phòng ngủ? Hắn nhớ người ở vị diện này không có thói quen ngủ nhờ ở nhà người khác, nhất là còn đối với loại nhà đất còn không bằng một mảnh hạ phẩm linh thạch như là tu tiên giả!

Thấy lạ hắn hỏi:

- Đúng rồi hình như ta thấy hai phòng ngủ có chút hơi dư đấy, sao nàng lại để là hai phòng ngủ vậy?

Tử Vân nghe thế e thẹn nói:

- Là... Là thiếp muốn chuẩn bị một phòng cho phu quân đến thăm thiếp, nhưng mà thiếp hy vọng phu quân không dùng phòng kia...

Trần Lập không phải kẻ ngu, nghe được những lời này của nương tử mình hắn đương nhiên là nhìn ra ý tứ của nàng đó chính là muốn ngủ cùng với hắn. Trần Lập nhìn ra ý tứ của nàng thì thầm cười, quả nhiên vẫn là nương tử của bổn đại gia ta là nhất, các ngươi nhìn xem dáng vẻ ngại ngùng của nàng như thế khiến biết bao nhiêu con tim thổn thức, thế mà chỉ lại dành cho ta.

Trần Lập cười nhẹ một cái tiến tới chỗ nàng thì thầm vào bên trong tay Tử Vân:

- Đương nhiên rồi, chúng ta là phu thê với nhau rồi. Làm sao có thể lạnh nhạt ngủ riêng một phòng được cơ chứ.

Tử Vân nghe hắn nói thế chỉ biết dúi đầu vào trong lòng hắn, đỏ mặt không muốn nói.

Quả nhiên là Ba Mươi Sáu Kế Cưa Đổ Nữ Tử Thanh Thần của Đại Cao Thủ Hái Hoa Tặc quả nhiên là có tác dụng, mị lực của hắn thế mà tăng lên gấp bội.

Nhưng Trần Lập thân là người hắn cốt yếu vẫn hiểu rõ chiêu số chỉ là lớp da lông bên ngoài mà thôi, cốt cán vẫn là tình cảm của hai người. Bây giờ hắn đang ở mức xây dựng tình cảm đối với Tử Vân, chưa khiến cho đối phương hoàn toàn tin tưởng mình, mà chia sẻ với mình được, nếu bây giờ hắn ăn nàng ta thì chả khác gì tự hủy hoại mối quan hệ này. Cốt cán của quan hệ chính là quan tâm tình cảm, hắn bây giờ căn bản cháu cậy được lòng tin với Tử Vân, vạn nhất vẫn là nên xây dựng một hình tượng đúng đắc trước mặt nàng.

Nếu không sự kiện năm đấy dễ dàng xảy ra một lần nữa. Năm đấy hắn thân chỉ là một Thượng Khương Cảnh nhưng nhờ vào vật phẩm tiêu hao của hệ thống mà khống chế Mụ Hỏa Kim Liên cùng với nàng nằm ngủ một lần, kết quả mối quan hệ của hai người có chút tốt đẹp hiển nhiên biến thành thâm thủ huyết hải, khiến nàng ta hận hắn đến thấu xương, truyền đến mấy đời con cháu về sau.

Đáng tiếc là huyết mạch của Mụ Hỏa Kim Liên vẫn là quá ít ỏi, mới sống đến đời thứ ba trên thiên giới mà thôi đã hoàn toàn không sinh ra được hậu duệ mà tuyệt diệt. Đáng tiếc đáng tiếc, ngủ với nàng ta có một đêm mà thôi, nàng ta không nể mặt một người bạn thân như hắn cơ chứ?

Trần Lập cắm rễ ở Ngân Tiềm cung, Tử Vân xuống bếp nấu cho hắn một vài món ăn, mặc dù nó không dùng nguyên liệu cực phẩm khi ở nhà nhưng vẫn là sơn hàu hải vị vô cùng quý hiểm ở tu chân giới, phải khiến cho người khác đỏ mắt. Hai người dùng bữa xong thì Trần Lập cùng với Tử Vân ngồi lại với nhau cười đùa nói chuyện ở phòng khách, hắn tiện thể dạy cho nàng cách lắp ráp đồ chơi mà hắn mang theo. Nhìn thấy Tử Vân lắp xong một cái mô hình cười vui như vậy, Trần Lập cảm thấy mình thật may mắn, dù ở trái đất thì nữ nhân có sỡ thích như thế này là hàng cực kỳ hiếm, không bàn tới nhan sắc, chỉ duy nhất sở thích này thôi cũng là điểm cộng vô cùng lớn rồi.

...

Đương lúc hai người đang cười cười nói nói thì bên ngoài hư không hỗn độn run động kịch liệt. Mười hai cười giả cảnh giới Thiên Địa Hỗn Mang Nguyên Linh đang kịch liệt chỗ đỡ đến mức cả mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng.

Một lão tử tóc râu trắng dài vận trên người là một bộ y phục xám tro có biểu tượng âm dương giao phái, trên đầu lại đội một cái nón đạo sĩ, tay thì cầm phất trần, khí thế thì nhẹ tênh thoát tục bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Chết tiệt, cái tên kia hắn chém ra một nhát rồi để lại hậu hoạn cho chúng ta tự xử lý. Lão phu mà có đủ khả năng thì lão phu sẽ lập tức treo tên kia lên cái cây rồi quật cho hắn túi bụi.

Một nữ nhân vận một bộ vân xiêm vô cùng tinh xảo tỏa ra vô số tinh vân lấp lánh nói:

- Lão già đừng nhiều lời nữa. Ta biết tên khốn kia chưa bao giờ chịu trách nhiệm chuyện bản thân mình gây ra nhưng bây giờ điều cần làm nhất là phải ổn định lại nói.

Một người không ra người, cũng không ra thú cũng đồng tình mà nói:

- Đúng vậy, bớt đi một lời cũng không đáng là bao đâu.

Cả mười hai người hợp lực ngăn chặn vết nứt trên khối bạch lam ngọc kia không tiếp tục lan ra. Pháp lực kinh thiên động địa của bọn họ xuất ra thế mà chỉ làm chậm lại một chút tốc độ nứt vỡ của khối đá kia chứ không hề làm cho nó không ngừng lan ra được.

Cuối cùng vết nứt lan rộng ra khắp khối đá rồi hư không hỗn độn vang lên một tiếng rền vang.

Khói bạc lam thạch kia văn tứ tung để lộ ra một thân ảnh nữ nhân tóc đen.

Nữ nhân tóc đen kia gọi là Vũ Thiên Kiêu là một cường giả đến từ chư thiên vạn giới, nguyên nhân không biết vì sao lại lưu lạc đến nơi này.

Vũ Thiên Kiêu vừa xuất quan, nàng phẩy nhẹ tay một cái những mảnh đá rơi kia hóa thành một dòng chảy quấn lấy thân nàng biến thành một bộ lam vân xiêm, hai góc cổ tay cùng với cổ chân thì bó lại nôm na giống với y phục của võ giả nhưng lại mang dáng dấp của một bộ y phục của giới tu tiên thường hay dùng, trên thắc lưng có vắt theo một miếng ngọc bội khắc một chữ Linh.

Nàng buông mắt nhìn xuống mười hai cường giả đỉnh cấp kia nói một câu:

- Các ngươi là người đáng thức ta dậy đúng không?

Mười hai mười mặc dù là đại năng đứng đầu vị diện này, nhưng uy áp của nữ nhân trước mặt đã viễn siêu ra khỏi thực lực của bọn hắn, khiến cho bọn hắn sợ đến mức không dám mấp môi nói một tiếng.

Vũ Thiên Kiêu nhìn thấy đám người dưới mình sợ run cầm cập hẳn là không có thực lực có thể đánh thức được bản thân mình.

Thế nên nàng đổi lại câu hỏi:

- Người đánh thức ta ở đâu.

Lão giả âm dương chửi thầm một câu, tên khốn khiếp Trần Lập thế mà để lão phu dọn đường!

Hắn chỉ tay xuống dưới hạ thiên giới nói:

- Người kia đã từ lâu không còn ở đâu, khả năng là hắn đi xuống dưới thiên giới rồi, cô nương có thể đi xuống dưới tìm hắn.

Vũ Thiên Kiêu nhận được một câu chỉ dẫn cũng không vô tình mà sát phạt người trước mặt mà chỉ gật đầu nói:

- Được.

Dứt lời nàng phi người một cái, biến mất trong không gian.

Nhìn thấy thân thủ phi phàm như thế mười hai người kia không khỏi kinh sợ, tốc độ trong hư không ngoại trừ hai tên Thiên Đạo Tại Thiên cùng với Trần Lập ra thì gần như không có ai có thể di chuyển thoải mái trong đây. Hư không hỗn độn lúc nào cũng có hỗn độn lưu vận chuyển vô cùng kỳ quái, nếu không bấm quyết di thuật thì gần như sẽ bị hỗn độn lưu cuốn trôi, Thiên Đạo Tại Thiên là thực thể hiển nhiên là đối với hỗn độn lưu không bị cấm chế còn Trần Lập thì quá mức cường hãn, hỗn độn lưu căn bản là không thể đụng tới được hắn. Trường hợp của Vũ Thiên Kiêu này hẳn là giống với Trần Lập, đều là người có thể dễ dàng chống lại được hỗn độn lưu.

Nên biết rằng Trần Lập hiện tại là thiên hạ đệ nhất nhân, mặc dù tính cả hư không hỗn độn cộng với tam giới cùng xuất thủ hết nhân lực của mình thì chưa chắc gì đỡ nổi một chiêu của hắn. Vũ Thiên Kiêu giờ đây có thể vượt qua hỗn độn lưu một cách dễ dàng y hệt tên kia thì e rằng người có thể đối chiến với nàng chỉ có thiên hạ đệ nhất nhân Trần Lập mà thôi.

Tam giới từ nay dưới sự xuất hiện của Vũ Thiên Kiêu chắc chắn sẽ thay đổi toàn bộ bộ mặt của mình.

...

Thiên Cung tại thiên giới chấn động kịch liệt. Thiên Đế Ngạo Thiên Man đứng dậy khỏi long ỷ của mình mà nhìn lên bầu trời kia mà đổ mồ hôi lạnh. Đầy là lần đầu tiên hắn đứng dậy khỏi long ỷ sau khi trùng sinh sống lại hơn trăm lần ở thiên giới. Nguyên lai hắn phải luôn ngồi ở long ỷ của mình chính là do long ỷ của hắn chính là trận nhãn chống đỡ đại trận của Thiên Cungm, chỉ cần một ngày mà long ỷ thể hiện uy nghiêm của nó vẫn còn thì Ngạo Man Thiên vẫn có thể xuất thủ ra năm mươi thành lực lượng vượt xa chính bản thân mình, việc hắn đứng dậy chính là đại biểu cho một nguy cơ còn lớn hơn một trận tuyệt diệt.

Vũ Thiên Kiêu vận trên người bộ võ phục của mình mà đáp xuống dưới Cửu Thiên, đứng trên Nhất Điện Thiên Đế mà nhìn Ngạo Man Thiên.

Ngạo Man Thiên nhìn thấy nữ nhân trước mặt thì đã nhận ra khí lực phi phàm người này đã vượt xa xa khỏi phạm trù của hắn, có thể hình dung hắn như thể chỉ là một con kiến khi đứng trước một mảnh tinh không bao la rộng lớn như muốn nuốt trọn vạn vật vậy.

Vũ Thiên Kiêu cất tiếng hỏi:

- Ngươi là người quảng lý nơi này ư?

Ngạo Man Thiên gật đầu vén long vỷ của mình mà kính nể dâng quyền nói:

- Vâng thưa thượng thánh. Nơi này đây là Nhất Thiên Tầng của Cửu Thiên ở thiên giới. Không biết thượng thánh đến nơi này để làm gì?

Mặc dù nói một câu đến nơi này để làm gì vô tư như vậy nhưng Ngạo Man Thiên rõ ràng một điểm rằng các lão quái vật kia khi siêu thoát khỏi tam giới thì chỉ có một đường tiến lên hư không hỗn độn mà thôi, không thể nào quay lại được. Nhưng người này lại có thể từ trên hư không hỗn độn mà rơi xuống chắc chắn chính là một kẻ vô cùng khủng bố, vượt xa sự tưởng tượng của hắn về chư vị thánh nhân.

Loại người khủng bố như nàng ta mà đi xuống Cửu Thiên thiên giới thì để làm cái gì? Nhất định là chuyện tối cường quan trọng mà thiên đế như hắn không nên để tâm.

Để tâm chỉ có một kết cục mà thôi. Đó chính là tử nạn không thể nghi ngờ được.

Vũ Thiên Kiêu không phải loại người lỗ mãn, muốn giết sui thì giết giống như một số tiên nhân coi những vật khác dưới mình chính là sâu kiến không đáng nhắc đến mà khai đao mỗi lần muốn gì đó, nàng khác với bọn chúng, nàng có tiêu chuẩn đạo đức riêng của mình.

Nàng từ trong khói bạch lam thạch của mình mà ngưng ra một trảm của Trần Lập dưới hình dạng một dãi quang năng đưa cho Ngạo Man Thiên xem.

Nàng hỏi:

- Ngươi thân là chủ nhân nơi này, hẳn biết kiếm lưu này của ai để lại phải không?