Chương 33: Chất Chứa Niềm Yêu Thương

Trần Lập khi nhận được cái nhiệm vụ quy ẩn giang hồ thì vô cùng bất mãn, thậm chí hệ thống giúp hắn đến đỉnh phong hắn đều muốn lôi nói xuống đánh một trận. Đây chính là sự hạn chế lớn nhất, đấy chính là cái nhiệm vụ kêu nhân viên chăm chỉ nhất nghỉ việc để mà nhận lương hưu, việc đấy làm sao mà một nam tử hán đại trượng phu thích dùng tài dùng lực đánh vào mặt những người thấp hơn chấp nhận được! Thế là sau khi hắn buộc phải hoàn thành cái nhiệm vụ này, toàn bộ những việc kia hắn đều không quản nữa, tại vì còn tâm trạng nữa đâu mà quản.

Trần Lập mặc kệ tam giới bị một trảm của hắn thay đổi như thế nào, khối bàn thạch kia bị một trảm của hắn chấn động đến nứt ra ra sao, hắn đều mặc kệ. Hắn chỉ quan tâm là bồi dưỡng nương tử của mình để cho bản thân mình về sau có thể thoát được cái nhiệm vụ khốn khiếp này mà thôi.

Trong lúc Trần Lập cùng với hệ thống nổi loạn của hắn nổi khùng với nhau thì Tử Vân lại buồn rầu đi dạo trong Tiềm Ngân cung của mình.

Nàng mặc dù cảm thấy rõ thiện cảm về nàng trong mắt của Trần Lập có tăng lên, nhưng không biết tại sao những thời khắc mấu chốt nàng muốn thể hiện tình cảm của mình thì Trần Lập lại lảnh tránh như không có việc gì xảy ra, điều này khiến nàng vô cùng băn khoăn không biết sai ở chỗ nào.

Trong lúc đi dạo trong dược viên của mình thì nàng cảm nhận được một tia khí tức vô cùng quen thuộc đang dùng Ếm Ảnh Quyết giấu đi nhân ảnh cùng với khí tức của mình nhưng không thể nào giấu được nàng.

Tử Vân nói:

- Cung thỉnh Hồng Liên trưởng lão bước ra.

Hồng Liên nghe thế thì cười cười bước ra nói:

- Ngươi nhận ra rồi à?

Mặc dù Hồng Liên đã 180 tuổi rồi nhưng tâm hồn của nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ 18 đôi mươi mà thôi, nguyên nhân là từ nhỏ nàng đã được cha mẹ mình vứt ảo Hành Đạo Môn làm một đệ tử tạp dịch sau đấy nhờ thiên phú của bản thân mình tu luyện một mạch từ đệ tử nội môn lên thành trưởng lão trong vòng hơn một trăm năm. Đối với đời người một trăm năm tương đương với một thế hệ con cháu trong nhà thế nhưng đối với tu tiên giả mà nói một trăm năm cùng với một năm không có gì là quá mức khác biệt, cuộc sống ngày ngày luyện đan hái dược tu luyện từ sáng đến tối có khi tóc đã hoa râm bạc trắng cũng không có người nào nhận ra đã hơn sáu mươi năm cuộc đời của mình đã trôi qua, cuộc sống hối hải của phàm nhân không đụng đến tu tiên giả thế nên dù thân thể của bọn họ có già đi nhưng tâm tính của họ vẫn giữ vẹn nguyên vào lúc mới bước vào.

Tâm tính của Tử Vân so cùng với tâm tính của Hồng Liên là già dặn hơn rất rất nhiều, mặc dù gọi một tiếng trưởng lão nhưng kỳ thực trong mắt nàng, Hồng Liên chỉ như là một tiểu cô nương ương ngạnh có một chút quyền hành trong tay mà thôi.

Tử Vận nàng gật đầu nói:

- Đúng vậy đệ gửi vừa đi vào đã nhận ra rồi.

Hồng Liên cũng không giấu mục đích của mình đến đây mà hỏi:

- Ta nằm vùng ở đây cũng được hai ba ngày gì rồi, rốt cuộc là tại sao không có động tĩnh gì thế?

Đừng nhìn Hồng Liên bên ngoài môn phái nhìn có vẻ già dặn trưởng thành ra dáng của một trưởng lão nhưng đấy chỉ là lớp bọc bên ngoài của nàng mà thôi, chứ tâm tính của nàng vẫn còn rất thanh thuần, mà đây còn là lần đầu tiên Hồng Liên thấy phu thê với nhau nên vô cùng tò mò muốn xem những thứ gì mình đọc trong sách có đúng như thế hay không.

Tử Vân đối với chuyện này chính là vô cùng bất mãn. Nàng thiếu cái gì cơ chứ? Thông qua nghiên cứu vô số mật tịch mà Trần Lập không muốn tiết lộ với người ngoài thì hắn đặc biệt yêu thích những tiểu nữ thanh thần đáng yêu ngây thơ vô số tội, nàng không phải tự cao nhưng so với những nữ nhân trong mấy cuốn mật tịch kia nàng còn thành thần hơn gấp mấy lần, Trần Lập còn tỏ vẻ vô cùng thích thú với những lần nàng thiếu hiểu biết nữa chứ. Nàng còn biết nấu ăn, trò chuyện, hiểu sâu sắc về mấy sở thích có phần khác người của Trần Lập, thế nhưng hắn vẫn không muốn tiến thêm một bước là như thế nào?

Tử Vân thở dài một tiếng, nàng từ trước đến giờ luôn lấy tôn chỉ là cố gắng vươn lên, không có chuyện gì là không thể nếu lòng mình bền hơn bàn thạch, nhưng lần này tâm tính kiên định vững như bàn thạch của nàng có một chút lung lay rồi, Trần Lập này thực sự có một chút khó khăn.

Nàng thở dài nói:

- Chuyện không đâu vào đâu cả hây dà...

Nghe thế Hồng Liên nở ra một nụ cười tinh nghịch nói:

- Hình như là ngươi chưa từng trải nghiệm qua cảm giác yêu đương phải không?

Bị nắm lấy đuôi hồ ly Tử Vân chảy mồ hôi lạnh mà nở ra một nụ cười trừ nói:

- Làm sao có thể... Đương nhiên là ta có kinh nghiệm yêu đương rồi.

Hồng Liên bắt được cái đuôi này của nàng thì không khách sáo kéo một cái mà nói:

- Không cần giả vờ đệ tử à, ánh mắt lạc đi nơi khác của ngươi đã tố cáo ngươi rồi. Bất quá đối với chuyện yêu đương này mặc dù ta chưa từng trải nghiệm qua nhưng có đọc một chút sách liên quan đến tình cảm.

Nghe đến đoạn một chút sách liên quan đến tình cảm thì Tử Vân nhận ra mình thất sách rồi, mình đâu cần phải mò mẫn dò tìm trong bóng tối như thế làm cái gì để mà làm cho Trần Lập hài lòng, trực tiếp kham khảo sách vở thì có hay hơn không?

Nhìn thấy Tử Vân buồn rầu như thế khi nghe mình nói, Hồng Liên lấy thế thượng phong mà đánh tới, nói:

- Ngươi không cần phải tốn công sức làm cái gì để mà đọc mấy quyển kia cả. Quan hệ tình cảm giữa đối phương bắt đầu từ xúc cảm, sau đấy được bồi đắp từ hai phía, là một mối quan hệ có qua có lại về mặt tinh thần giữa nam nữ với nhau, nếu tiểu gia không chịu chủ động vung đấp thì người đặt nên nền móng phải là ngươi. Ngươi có từng thực sự nghĩ rằng mình sẽ cùng với tiểu gia xây dựng nên một tổ ấm dành cho hai người hay không?

Nghe Hồng Liên nói như thế, Tử Vân thấy cũng có phần đúng đắn. Quan niệm về tình cảm của nàng trước đó vô cùng đơn giản đó chính là nữ nhân cùng với nam nhân giao hợp xong rồi sinh ra bảo bảo, nuôi bảo bảo lớn lên thành một đại trượng phu đội trời đạp đất rồi cùng với nhau sống hết những quãng đời còn lại, nhưng nàng có nghĩ trước khi hai người đạt đến mong muốn có bảo bảo thì tình cảm lúc đấy như thế nào chưa? Thì quả thực là nàng chưa từng nghĩ đến điểm này.

Một câu nói này nảy của Hồng Liên đã khai sáng cho Tử Vân về mối quan hệ của hai người. Nàng nắm lấy tay Hồng Liên thân tình nói:

- Thứ lỗi lúc trước ta nhìn nhận ngươi là một nữ nhân không ra gì chỉ chăm chăm vào tài nguyên tu luyện của phu quân ta mà thôi, ai dè ngươi lại là một tỷ muội tốt như thế, một câu nói kia của ngươi đã giúp ta thật là nhiều.

- Không cần cảm ơn đâu, chuyện trưởng lão giúp đỡ đệ tử mình là chuyện nên làm mà, là chuyện nên làm mà. Nhưng mà ta muốn nhắc nhở ngươi một điều, mấu chốt của tình cảm chính là niềm tin, hai người tin tưởng đối phương lẫn nhau, không có bí mật nào mà không thể chia sẽ với đối phương được, như thế tình cảm mới có thể bền chặt dài lâu được. Mấu chốt vẫn là ngươi là chính ngươi, không nên xây dựng hình tượng cái gì, điều đó chỉ khiến khoảng cách giữa hai người càng lúc nhiều hơn mà thôi.

Tử Vân nghe Hồng Liên nói mà mấp máy môi nói:

- Không nên xây dựng hình tượng...? Chân thật? Không khoảng cách?

Nàng nghe Hồng Liên thuyết giáo xong mỉm cười với nàng ta rồi nói:

- Đa tạ trưởng lão đã chỉ dạy.

Hồng Liên buông ra một ánh nhìn trẻ nhỏ dễ dạy đối với Tử Vân mà trong lòng của nàng tràn đầy vui sướng. Đây là lần đầu tiên mà nàng leo lên cái chức trưởng lão này mà được người khác công nhận, trước đó khi nàng mới bước lên cái chức này các trưởng lão khác đã dị nghị nàng rằng chưởng môn ưu ái cho nàng, còn bên dưới thì do tuổi nhỏ thế nên các đệ tử nội môn cùng với đệ tử chân truyền đều bất mãn với việc nàng ngồi lên dạy học, điều đau lòng nhất đó chính là bọn hắn không công nhận thực lực cùng với tri thức của nàng mà chỉ nó cái chức trưởng lão này là do thiên phú của nàng mà thôi, nhờ có Tử Vân lần này mà Hồng Liên lấy lại được sự tự tin vốn có trước đó của mình.

Nàng nói:

- Không cần đa lễ, chúc đệ tử nhà ngươi sớm ngày đạt được ước nguyện của mình.

Dứt lời Hồng Liên mới thực sự rời đi khỏi Tiềm Ngân cung của nàng chứ không phải mặt dày mà lại một lần nữa bấm ấn ẩn đi thực thể của mình như lúc trước.

Tử Vân thụ giáo Hồng Liên quyết định ngày hôm nay nhất định phải cho phu quân Trần Lập của nàng hiểu được nàng yêu hắn nhiều đến mức nào!

Nàng xuống bếp như mọi ngày nấu ăn như bình thường, nhưng lúc nấu ăn Tử Vân bất tri bất giác bày ra khuôn mặt lạnh tanh với cặp mắt vô hồn nhìn vào món ăn mà nói:

- Tử Vân yêu phu quân, Tử Vân yêu phu quân, Tử Vân yêu phu quân, Tử Vân yêu phu quân, Tử Vân yêu phu quân, Tử Vân yêu phu quân, Tử Vân yêu phu quân, Tử Vân yêu phu quân,...

Lúc trước nàng từng nghe nói rằng món ăn khi được nói những lời nói tràn ngập "sự yêu thương" thì nó sẽ mang theo một sức mạnh thần bí ảnh hưởng đến người dùng bữa, nếu nàng không đủ dũng khỉ để nói trước mặt hắn thì thông qua món ăn những lời nói tràn ngập "sự yêu thương" vô bờ bến này của nàng sẽ truyền đạt đến chỗ hắn.

Nghĩ đến viễn cảnh Trần Lập cầm thìa xúc đến một muỗng tràn ngập lời nói đầy sự yêu thương này của mình, Tử Vân vui mừng mà nở ra một nụ cười rợn người.

- Phu quân ăn bữa cơm này, thì những lời nói của thiếp sẽ vào trong cơ thể của phu quân, trở thành một phần dinh dưỡng của phu quân... Hí hí, chuyện này thật là thú vị.

Nấu xong bữa cơm đầy tà dị như thầy bùa niệm chú này, Tử Vân lại trở về dáng vẻ thông thường của thiếu nữ thanh thuần của mình mà bưng phần ăn trưa hôm nay ra.

Nhìn thấy đồ ăn được bưng ra, Trần Lập phải dụi mắt đến tận mấy lần để nhìn rõ xem coi mình rốt cuộc có nhìn lầm hay không.

Hắn hỏi:

- Hệ thống, ta có nhìn nhầm không thế? Hình như mấy cái món kia vừa tỏa ra quang năng chính đại vừa tỏ ra tà khí kìa?

"Cái này siêu cấp hệ thống siêu việt cũng không thể nào nhận biết được. Nhưng theo tính toán của hệ thống dù là dùng các nguyên liệu của khí chủ đi chăng nữa thì món ăn cũng chỉ có khí tức bất phàm mà thôi, không thể nào có diễn quá ra hiện tượng bất phàm như thế được. Không phải là tài nghệ của nương tử ký chủ tăng lên mà hẳn là nguyên cớ khác"

- Vậy à?

Tử Vân đặt món ăn trong có vẻ nguy hiểm xuống bàn, nở ra một nụ cười niềm nở nói:

- Phu quân chúng ta ăn cơm thôi.

Nhìn bữa cơm này chính tà lưỡng đạo thật kinh khủng, Trần Lập cảm thấy có chút khó. Hắn bày ra một bộ dáng hôm nay thân thể không tốt để mà thối lui.

Hắn nói:

- Tử Vân à, hôm nay bụng ta có chút đau...

Nhưng không để hắn nói hết câu thì Tử Vân đã ngồi kế bên cạnh hắn, cầm lấy bát muỗm múc một thìa cơm kèm với đồ ăn đưa lên cho hắn.

Nàng nói:

- Nói A đi nào, tâm tình của thiếp hôm nay có chút tốt nên thiếp muốn đút cho phu quân ăn.

- Thật sự bụng ta...

Khi hắn tìm nguyên cớ thối lui thì Tử Vân ghé qua nhìn hắn bằng một cặp mắt mở to vô cảm cùng với một nụ cười cứng nhắc như thể là búp bê vậy.

Nàng nói:

- A nào...

Nương tử đã mời thì nam nhi đại trượng phu không thể nào thối lui được.

Trần Lập lấy hết can đảm của mình mà ăn một muỗng kia. Đúng như tưởng tượng của hắn mùi vị thì không vẫn đề gì nhưng một muỗng đồ ăn này cảm giác hết sức nặng nề, như thể hắn lần đầu rơi vào một bí cảnh hung hiểm sâu không thấy đáy, và bên trong cái toàn bí cảnh đó ẩn chứa "tình yêu chân thành" đang nhìn chầm chầm vào hắn giống như muốn nuốt trọn hắn vậy.

Khó khăn cố gắng lắm Trần Lập mới nhai nuốt được hết muỗng thức ăn kia.

Một màn tra tấn tinh thần kia của Tử Vân chưa hề kết thúc, nàng dồn ép múc cho hắn thêm một muỗng canh, một muỗm rau với khuôn mặt tươi cười vô hồn giống như khôi lỗi kia cho hắn, Tử Vân cơ hồ không để cho hắn một chút nghĩ ngơi nào, khuôn mặt kia giống như một cái đại phong ấn tinh thần của Trần Lập khiến hắn muốn động tay động chân chạy thoát cũng không được chỉ có thể ở đó mà tiếp nhận "tình yêu to lớn" của nàng mà thôi.

Một bữa này e rằng cả đời Trần Lập không thể nào quên được mất. Áp lực, quá mức áp lực mà.