Chương 17: Trường Sinh Công Pháp

Trần Lập lập tức vận pháp lực chưởng ra một chưởng đẩy Tiểu Liên Hoa văng ra. Hắn vận pháp lực ngưng ra một hình hắc mã phía sau lưng mình, thị uy trấn áp nàng quỳ rạp xuống đất.

Hắn nói:

- Dám giả dạng trước mặt ta, ngươi chán sống rồi.

Cỗ uy áp kia lập tức tăng lên hơn trăm ngàn lần, muốn đè nát Tiểu Liên Hoa trước mặt. Mặc dù thực lực của Tiểu Liên Hoa dựa vào công pháp trùng sinh đã tăng tăng tiến đến một mức vô cùng đáng sợ, nhưng đối mặt với Trần Lập thì vẫn chỉ là một hạt cát, mặc cho hắn muốn giết khi nào thì giết.

Nàng vội gào lên:

- Hắc Mã ca! Là tiểu muội! Là Tiểu Liên Hoa chân chính.

- Hừ, xàm ngôn.

Đến lúc này nhục thể của Tiểu Liên Hoa đã không chịu được nữa, dường như muốn sụp đổ. Nàng liều mạng của mình dồn sức ngưng ra một tử sắc Ý Hoa của mình bắn về phía Trần Lập. Hắn nhìn thấy chiêu thức quen thuộc này thì tiện tay đanh nát, rồi giải trừng đi uy áp trên người nữ nhân trước mặt.

Hắn đứng trước Tiểu Liên Hoa nằm rạp xuống đất hỏi:

- Lão tổ của ngươi rốt cuộc là ai, sao ngươi có thể biết được một chiêu Ý Hoa này.

Tiểu Liên Hoa bị hắn đánh đến mức trọng thương, nhưng nàng ta một chút ý niệm giận dỗi cũng không có, mà lại còn mỉm cười nói:

- Không phải lúc trước Hắc Mã ca nói khi dạy chiêu này cho ta đó là hoa dù yếu ớt, đứng trước gió bão chỉ có một còn đường chết mà thôi, nhưng nó lại sở hữu vẻ đẹp, khác hẳn với các loài cổ thụ, đại thụ, nó tồn tại chính là để cho thế gian này thêm vui, thêm sắc, ý muốn nói rằng dù ta yếu đuối nhưng không hề vô dụng một chút nào, chỉ cần cố gắng sẽ tìm được chỗ đứng cho bản thân mình hay sao.

- Chuyện này ta với Tiểu Liên Hoa là tuyệt mật, từ trước đến giờ ta chưa từng nói với ai. Sao ngươi lại biết!

- Tại ta là Tiểu Liên Hoa.

Nghe một câu nói của nữ nhân trước mặt, Trần Lập bị dọa cho tới nhảy dựng lên. Hắn rõ ràng đã gặp phải quỷ rồi, Tiểu Liên Hoa không thể nào sống hơn trăm vạn năm được, rõ ràng hắn đã gặp quỷ rồi.

Hệ thống hiện lên:

"Ký chủ không cần phải sợ, thông qua mắt nhìn của hệ thống thì nữ nhân này chính là Tiểu Liên Hoa, thông tin của nàng ta trên hệ thống so với năm đó chỉ duy nhất có tuổi tác cùng với thực lực gia tăng, còn những thứ khác, kể cả số hiệu của hệ thống đặt cho nàng cũng không hề thay đổi một cái nào. Nàng ta chính là Tiểu Liên Hoa, không thể sai lệch được"

- Liên Hoa? Chết rồi, hồi nãy ta hơi quá tay rồi!

Hắn được hệ thống thông báo thì hốt hoảng đỡ Tiểu Liên Hoa trước mặt đứng dậy, rồi dùng Bổ Nguyên Chỉ điểm lên thái dương, thúc linh khí của mình vào bên trong nhục thể, khôi phục toàn bộ vết thương do hắn vô tình gây ra cho nàng.

Hắn vội vàng nói:

- Thứ lỗi, ta không ngờ là muội vẫn còn sống, ta tưởng muội là một tên khốn kiếp nào đó đọc được tâm của ta rồi dùng hình dáng của muội lừa ta.

- Ta không giận Hắc Mã ca đâu, một phần là lỗi của ta đã truy lùng Hắc Mã ca, nên ca mới phải cảnh giác như vậy. Lỗi một phần cũng là do ta sơ suất.

Nhìn thấy nụ cười của mỹ nữ trước mặt, Trần Lập cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là khi nãy hắn không ra tay quá mạnh, nếu không thì e rằng cả đời này hắn phải mang một nỗi hối hận cực kỳ lớn rồi.

Chữa trị cho Tiểu Liên Hoa xong thì hai người ngồi cùng một giường nhưng lại quay mặt đi, hai người đã rất lâu không gặp lại còn gặp nhau người kia đã muốn đoạt mạng người này, hiểu nhiên có rất nhiều điều khó nói ra.

Tiểu Liên Hoa cuối cùng cũng không chịu được sự im lặng đến đáng sợ trong căn phòng này nữa mà lên tiếng nói trước:

- Hắc Mã ca... Rốt cuộc những năm qua ca đã ở đâu? Muội dù có lật cả mảnh thiên địa này, đi đến những nơi hỏa đỉnh, tử địa cũng không thấy Hắc Mã ca.

Vốn Tiểu Liên Hoa nghĩ rằng thân phận Hắc Mã giả này của Trần Lập chính là thân phận chính của hắn, nên nàng cố chấp không tra ra thân phận Trần Lập của hắn, mà ôm chuyện khó này đi tìm khắp nhân gian. Mà kể từ khi không từ mà biệt với Tiểu Liên Hoa, mặc cho nàng thầm khóc ở trên giường đêm đó, Trần Lập cũng không còn dùng đến thân phận Hắc Mã giả của hắn nữa. Nên dù Tiểu Liên Hoa có tai mắt ở thiên giới đi chăng nữa thì nàng cũng không thể nào tra ra được một người không hề tồn tại nữa.

Trần Lập gặp Tiểu Liên Hoa, lại nhớ đến bản truy nã kia của hắn thì đã nhận ra điểm này. Nàng ta như thế mà lại nặng tình tìm hắn lâu đến như vậy mà chả mang về một kết quả nào như thế mà vẫn cố chấp tìm như thế, khiến cho hắn cảm thấy áy náy với thánh nữ này.

Hắn nói:

- Những năm qua à? Ta phi thăng đến thiên giới, muội tìm ta không thấy cũng phải.

Nghe lời giải thích này của Trần Lập, Tiểu Liên Hoa tạm chấp nhận, vì đối với nàng thiên giới vẫn là một nơi xa xa mà nàng không tới được.

Nàng dựa vào lòng hắn, bỏ đi tôn nghiêm của một thánh nữ của một thánh giáo mà trở về dáng vẻ một tiểu nha hoàn khi xưa trong thánh giáo bị bắt nạt, thủ thỉ:

- Lúc trước muội đạt đến cảnh giới Đại Hành cảnh đại viên mãn mà không phi thăng quả nhiên đúng là lựa chọn đúng đắn. Muội lúc đấy chỉ có một tia linh cảm rằng sau khi phi thăng dù muội có thực lực cùng thế lực đến thế nào đi chăng nữa thì muội vĩnh viễn cũng không gặp lại ca nữa. Đúng là linh cảm này của muội đúng mà, lần này cuối cùng muội cũng chờ được ca rồi.

Tiểu Liên Hoa trong mắt người khắc chình là một sự tồn tại chí cao, khiến cho người khác phải sợ đến sót ra quần, nhưng đối với người Trần Lập thì nàng ta vẫn như lúc đầu hắn gặp, cũng chỉ là một tiểu cô nương lúc nào cũng dựa vào hắn mà thôi.

Hắn để cho nàng tựa đầu vào mình một hồi lâu, cho tất thảy tâm tư suốt bao năm của nàng hóa thành nước mắt trào ra lên người hắn rồi mới hỏi:

- Liên Hoa này, đã trải qua hơn trăm vạn năm rồi, tại sao đến giờ muội vẫn còn sống như thế, không những thế thực lực cũng đã vượt qua Đại Hành cảnh rồi.

Lúc này Tiểu Liên Hoa đã khóc xong nên bình tĩnh trả lời:

- Không phải Hắc Mã ca cũng biết rồi sao? Công pháp Trùng Sinh Đoán Thể Công là do ca đã dạy cho muội mà.

- Hể? Từ khi nào mà công pháp này có thể giúp người ta trường sinh bất lão được cơ chứ?

- Hắc Mã ca không biết chuyện này ư? Sau lần đầu tiên là Hắc Mã ca dạy muội tu bổ lại nhan sắc của mình để muội không còn tự ti nữa, thì lần thứ hai sau khi muội trùng sinh thì thấy pháp lực trong cơ thể mình tăng lên, tuổi thọ cùng với nhan sắc cũng tăng theo. Thế là muội cứ cắt cử vài năm lại trùng sinh một lần, thì mỗi lần đều có thể nhẹ nhàng đột phá không gặp bình cảnh, tuổi thọ cũng tăng đến mức có thể gặp lại được Hắc Mã ca.

Trần Lập nghe thế thì nhìn hệ thống trước mặt đầy nghi ngờ:

- Hệ thống, từ khi nào công pháp trùng bổ lại thân thể khiếm khuyết lại bá đạo đến như thế vậy? Nếu như năm đó ta tu luyện cái bộ công pháp này thì cũng đâu chật vật trong suốt mấy năm mới được vả mặt người khác được.

"Chuyện này hệ thống không biết, công pháp kia chỉ ghi chú trong hệ thống là trùng sinh sẽ tu bổ lại thân thể của mình mà thôi, còn những công dụng ẩn kia, bổn hệ thống cũng không biết. Chỉ tiếc là ký chủ vô dụng của ta không mài mò mà thôi"

- Ngươi được lắm!

Hạ hỏa với hệ thống xong thì Trần Lập quay qua vỗ vai Tiểu Liên Hoa khen ngợi:

- Vậy à! Muội cũng làm thật tốt, không những thực lực tăng tiến mà còn xây dựng cho mình một thế lực vững chắc nữa. Những tên tà tu nghe đến cái tên thánh giáo là tôn thờ điên cuồng, hoặc sợ đến vãi ra quần, điểm này ta thực sự phải nghe ngợi muội rồi.

Được Hắc Mã Giả khen ngợi, trong lòng của Tiểu Liên Hoa cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhìn bên ngoài tuy không đoán được nhân dạng của hắn, nhưng sâu bên trong Hắc Mã Giả, Tiểu Liên Hoa luôn cảm nhận được một trái tim luôn quan tâm ân cần đối với nàng, khác hẳn với những tên chỉ nhắm vào lợi ích của nàng mà bày tỏ, điều này chính là điều mà dù có tìm kiếm trăm vạn năm cũng không thể nào tìm thấy được trên người của bất kỳ ai trừ Trần Lập ra.

Hệ thống mệt mỏi nhắc nhở:

"Hệ thống lúc đầu nhận định rằng nhiệm vụ này đã rất dễ dàng đối với ký chủ rồi, ai ngờ lúc này còn dễ hơn nữa. Nếu đã có quan hệ tốt như thế rồi vậy ký chủ hoàn thành nhiệm vụ luôn đi, còn chờ cái gì nữa"

Nghe hệ thống nhắc nhở, Trần Lập mới nhớ ra nhiệm vụ của mình là nắm trong tay toàn bộ thế lực của các tà phái, nếu người đứng đầu tà phái là thánh nữ thánh giáo Tiểu Liên Hoa, thì việc này quả thực quá mức đơn giản rồi.

Hắn bất chợt nắm lấy vai Tiểu Liên Hoa nói:

- Lần này ta trở về không phải là không có mục đích gì.

- Muội biết chứ, nói đi Hắc Mã ca. Bất kể chuyện gì để ca ở lại đây thêm một chút thời gian thì cũng muội cũng không từ chối.

- Thú thực lần này ta trở về có một yêu cầu hơi quá đáng, ta muốn toàn bộ thánh giáo, toàn bộ tà phái.

Nghe yêu cầu này của Trần Lập, Tiểu Liên Hoa thoáng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh nàng đã chấn tĩnh lại, nói:

- Chuyện này thì đơn giản đối với muội, suốt mấy năm nay một chỗ giáo chủ muội vẫn luôn để trống chờ ngày Hắc Mã ca về. Nhưng muội muốn ca đáp ứng cho muội một điều kiện.

- Điều kiện gì, chỉ cần không quá đáng ta sẽ chấp thuận.

Tiểu Liên Hoa ngồi lên người hắn, mặt đối mặt với Trần Lập sát tới mức hắn có thể cảm nhận được rõ từng nhịp thở của nàng.

Nàng nói:

- Năm đấy Hắc Mã ca biến muội từ một tiểu cô nương trở thành nữ nhân thực thụ, nhưng ngày hôm đó đối với muội vĩnh viễn cũng không đủ, điều kiện của muội chỉ đơn giản là muốn ca hoàn thành ngày hôm đó mà thôi.

Hệ thống nghe Tiểu Liên Hoa nói như thế liền hiện lên:

"Xem chừng hồng nhan này của ký chủ dù ký chủ có nói ra mình là hoa là có chủ thì nàng ta vẫn ăn ký chủ như thường mà thôi. Vả lại hồng nhan này của ký chủ trăng hoa này của hệ thống lại còn là một mối lương duyên không trọn vẹn nữa, ký chủ mà nhận lời thì Tử Vân ở tông môn sẽ buồn mất, mà không nhận lời thì nhiệm vụ này e rằng sẽ không còn dễ dàng đối với ký chủ nữa rồi"

- Hừ, ý ngươi không dễ dàng là không hoàn thành chứ gì? Ta bị nhốt chung với hệ thống nhà ngươi ba lâu rồi mà ta không nhìn ra ý định này của ngươi cơ chứ.

Hắn ôm lấy Tiểu Liên Hoa, đem mỹ nữ này nằm xuống giường. Năm đó hắn quả thực quá đáng ghét, đến giờ hắn vẫn luôn hối hận khôn nguôi, nếu lần này hắn có cơ hội bù đắp lại sai lần của bản thân mình thì hắn nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Hắn nói:

- Được, ta đồng ý điều kiện này của muội.

- Hắc Mã ca~~

Từ ban chiều mặt trời lặng xuống, những thanh âm liên tục vang lên, tạo nên niềm vui vô tận của một cặp. Đêm xuân xanh kéo dài hơn nửa đêm mới ngừng lại, nhưng hai người không hề mỏi mệt, mà đơn giản một buổi đêm này đã khiến cho mối lương duyên này đã trở nên trọn vẹn rồi.

...

Sáng sớm thức dậy, Tiểu Liên Hoa chỉnh trang lại y phục của mình trong niềm hạnh phúc vô bờ bến. Nhưng còn Trần Lập thì cảm thấy vô cùng khó hiểu, thỏa thuận của hắn cùng với Tiểu Liên Hoa đêm qua đã thành lập rồi, nhưng tại sao nhiệm vụ lần này của hắn đến sáng ngày hôm nay vẫn chưa thông báo hoàn thành.

Hắn hỏi hệ thống:

- Rốt cuộc là sao đây? Rõ ràng Tiểu Liên Hoa đã nói trao cho ta thánh giáo rồi mà, sao nhiệm vụ này vẫn chưa hoàn thành.

"Đừng vội ký chủ. Có thể ký chủ ngốc nghếch của hệ thống đã sai ở đâu rồi. Rất có thể trong nội bộ thánh giáo có chia rẽ, thực không một lòng bất tuân với thánh nữ nên mới chưa hoàn thành nhiệm vụ"

Nghe thế hắn liền hỏi Tiểu Liên Hoa:

- Mấy năm nay thánh giáo của muội có lục đục không?

Tiểu Liên Hoa cười gượng nói:

- Không giấu được tai mắt của ca rồi.