Chương 16: Sát Lệnh

Lúc trước khi vẫn còn ở dưới hạ giới, giả làm thân phận Hắc Mã Giả thì hệ thống có truyền xuống cho Trần Lập một quyển công pháp có tên là Trùng Sinh Đoán Thể Công. Công pháp này chính là dùng phương thức ký sinh rồi từ vật chủ mà trùng sinh sống dậy, thoát thoai hoán cốt trở thành một con người hoàn toàn khác. Nhờ vào công pháp này mà Trần Lập mới chữa khỏi cho cái nhan sắc xấu xí kia của Tiểu Liên Hoa.

Nhưng hắn không ngờ được là công pháp này không chỉ dừng lại ở việc thay da đổi thịt mà nó còn có thể giúp người tu luyện trùng sinh sống lại liên tục, từ đó mà luyện thành một bộ công pháp trường sinh bất lão.

Dựa vào việc liên tục trùng sinh như thế dẫn đến thực lực càng lúc càng tịnh tiến cao hơn, thọ nguyên mỗi lần trùng sinh lại càng được nâng cao, từ đấy Tiểu Liêu Hoa chèo gánh thánh giáo chỉ là một thế lực tầm tiểu trung tại tà giới trở thành đại thế lực thống trị tà giáo hơn ngàn vạn năm qua. Cũng bởi vì giữ được ký ức của mình sau mỗi lần trùng sinh nên Tiểu Liên Hoa không ngừng phát lệnh truy nã Trần Lập, chỉ cần tìm được thông tin cả hắn thôi cũng liền trọng thưởng.

Nguyên cớ vì sao mà nàng lại làm như thế khi sống qua ngàn vạn năm thì kỳ thực cũng rất đơn giản, người cho nàng công pháp, khai sáng cho nàng không thể nào không biết được công pháp này có thể khiến cho con người ta trường sinh bất lão được. Nhưng mà trọng điểm lại không nằm ở điểm đấy, lý do nàng vẫn muốn truy tìm hắn là vì nàng cảm thấy Trần Lập vẫn còn sống, chỉ cần nàng vẫn cảm giác vẫn còn hy vọng mà thôi là nàng vẫn sẽ cố tìm kiếm hắn.

Giờ đây sau hơn vạn lần trùng sinh sống lại thì nàng cuối cùng cũng tìm thấy manh mối của hắn rồi, quả thực là linh cảm của Tiểu Liên Hoa nàng không sai một chút nào.

Nàng cảm động đến phát khóc nói:

- Vạn năm rồi, cuối cùng ta cũng tìm được Hắc Mã rồi. Hức hức, quả thực là ông trời không phụ lòng ta mà.

Các đại trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng thánh nữ vốn lạnh lùng như khối băng ngày nào, nay chỉ vì một tên bị dán giấy truy nã mà khóc đến hai mắt đỏ hoe thì cực kỳ sốc.

Một tên đứng ra hỏi:

- Thưa thánh nữ, chúng thần truy nã người này là sai ư?

Tiểu Liên Hoa gạt nước mắt đi, trở lại dáng vẻ như ma đầu của mình, nói một tiếng lạnh:

- Không, các ngươi làm rất đúng, lần này ta sẽ trọng thưởng cho mỗi người một cánh hoa để các ngươi kéo dài sinh mệnh.

Các đại trưởng lão nghe thế thì liền cung kính chắp tay quỳ lạy Tiểu Liên Hoa nói:

- Đa tạ thánh nữ.

- Không có gì thì mau đi làm việc của mình đi.

- Vâng.

Dứt lời thì mươi bóng đen của các đại trưởng lão liền tán ra, dùng tốc độ vô cùng nhanh kể cả độn quang của thần tiên cũng chưa chắc gì có thể đuổi kịp được mà làm việc. Bọn hắn tuy mạnh như thế, nhưng đối với một Tiểu Liên Hoa đã trùng sinh hơn vạn lần thì thực lực của nàng sớm đã không còn dùng thước đo ở dưới hạ giới để mà đánh giá được nữa, dù có phái thiên binh vạn mã tới thì e rằng chỉ bằng vào một mình nàng cũng có thể diệt sát hết bọn chúng.

Tiểu đệ rời đi xong, tâm trạng lão đại liền tốt lên. Tiểu Liên Hoa vừa đi ra khỏi mật thất vừa ngâm nga bài ca mà Trần Lập trước kia dạy cho nàng:

- La~ La~ La~ Hôm nay thật là vui~ Hôm nay thật là vui~ Một ngày mới lại bắt đầu. Đúng rồi gặp lại Hắc Mã ca thì ta cũng nên trang điểm một chút nhỉ? Ta mới vừa trùng sinh, thân thể còn vẫn còn vướng chút dịch hoa, không sạch sẽ, gặp Hắc Mã ca, sợ ca chê cười mất. Ta nên đi trang điểm thôi.

Tiểu Liên Hoa bước ra khỏi mật thất thì lệnh cho tỳ nữ chuẩn bị bộ đồ đẹp nhất trong thánh giáo cùng với những loại mỹ phẩm tốt nhất trong nhân gian đem đến cho nàng trang điểm.

Tiểu Liên Hoa vừa trang điểm lại vừa nhớ đến hình tượng Hắc Mã Giả ngầu lòi đứng trước mặt nàng, mỉm cười nhìn nàng nói mật câu chúc mừng chúng ta gặp lại.

Nghĩ tới viễn cảnh đó thật khiến cho Tiểu Liên Hoa không tự chủ được bản thân liền vui sướng đến phát ngất.

Nhưng khi nàng đang thảnh thơi trang điểm thì Trần Lập lại đang chơi trò dùng thực lực vả mặt người khác của mình.

Trần Lập dùng một chiêu liền đánh trọng thương tất thảy ma tu trong thành, kể cả Nạp Khang Phong với tu vi Đại Cửu cảnh đỉnh phong cũng không thể nào tránh khỏi một chiêu của Tiểu Cửu cảnh hạ gục.

Trần Lập bá đạo đạp đạp lên ngực giáp đã bị một quyền đấm vỡ tan của Nạp Khang Phong hỏi:

- Nói đi rốt cuộc là ai đã truy nã ta. Nếu không nói thì dù ngươi có mười cái mạng cũng không thoát khỏi tay ta đâu, nếu nói ta tễ thủ hạ lưu tình, lưu lại cho ngươi một con đường sống.

Bị bức đến tử môn, dũng khí của Nạp Khang Phong đã bị khuất phục, tên đứng trước mặt hắn quá mạnh, căn bản hắn không thể nào đánh bại Trần Lập được, nên hắn chân thành khai báo:

- Truy nã... Của ngươi là do thánh giáo... Ban hành... Thánh giáo có lệnh phải bắt sống được ngươi toàn vẹn sẽ được thưởng cho một vị trí nhỏ của thánh giáo. Người ban xuống thì ta nghe nói rằng chính là một trong Thập Đại Trưởng Lão đứng đầu thánh giáo ban xuống.

Nghe thấy Thập Đại Trưởng Lão đứng đầu chứng không phải thánh tử hay là thánh nữ của thánh thánh giáo thì Trần Lập đã dấy lên suy nghĩ đó chính là thánh giáo từ lâu đã bị lật đổ khiến cho bộ mấy tổ chức thánh giáo bị thay đổi dẫn đến một người đứng đầu trở thành một tổ chức. Mặc cho không biết vì sao mấy cái tên này lại truy sát bản thân mình, nhưng nếu tổ chức mà hắn bồi dưỡng nên đã không còn thì hắn cũng không muốn giữ lại nó nữa, tốt nhất là nên diệt.

Trần Lập nói:

- Được rồi, ngươi chết được rồi đấy.

- Hả? Đừ...

Chưa kịp nói dứt câu thì Trần Lập đã nắm lấy đầu Nạp Khang Phong kéo mạnh một cái, khiến cho cổ hắn đứng lìa ra, máu phun tung tóe như là mưa tháng năm rồi cầm lấy cái đầu khoa quăng lên trời cho nó ghim xuống một cây cột cao.

Trần Lập giết người thị uy trước đám tà giáo:

- Ngày hôm nay Nạp Khang Phong đã không tồn tại trên đời, thành chủ Đại An đã chết, các ngươi muốn cái chức này ta không ngăn cản. Nhưng! Nếu một ai dám tiết lộ ra chuyện ta có mặt ngày hôm nay thì liền cũng giống như tên này, đầu trở thành một cái kẹo thịt!

Thủ đoạn tàn nhẫn không khoan nhượng này khiến cho những ma đầu khác cũng phải trùng bước, nhất là Huyết Trọc cái tên đã chủ động tấn công Trần Lập trước.

Huyết Trọc tham sống sợ chết, không để ý đến mặt mũi mà quỳ xuống liếm giày Trần Lập:

- Tiểu nhân xin lỗi đại nhân, mong đại nhân tha thứ. Tiểu nhân sẽ tự nguyện giao huyết mạc thần hồn của mình cho đại nhân, từ nay trở thành chó trung thành với đại nhân, xin đại nhân đừng giết tiểu nhân.

Trần Lập nghe nói như thế thì nở ra một nụ cười rợn tựa như ma đầu nói:

- Vậy à? Ta muốn ngươi làm chó gì, ngươi sẽ làm chó đó phải không?

- Vâng... À không, gâu gâu, gâu gâu.

- Ha ha, được lắm ta rất thích cái cách dứt khoát này của ngươi. Về sau các ngươi ở đâu cũng nên học hỏi hắn, mạng mình là quan trọng nhất, người không vì mình trời tru đất diệt! Ha ha.

- Gâu gâu.

- Chó ngoan, bây giờ ta muốn ngươi trở thành một giống chó....

- Gâu gâu.

- Chết!

Trần Lập búng tay một cái, một con ruồi bay đến đậu vào lưng Huyết Trọc. Trên miệng con ruồi không hiểu vì sao lại có một cái ống tiêm giống con muỗi, nó dùng cái ống tiêm ấy chích vào người Huyết Trọc, đẻ con mình thông qua cái ống tiêm kia.

Trứng nở thành dòi con lúc nhúc trong cơ thể Huyết Trọc bắt đầu sinh sôi lấy da thịt của hắn biến thành đồ ăn đê mà phát triển. Bọn chúng ăn từng chút từng chút một những miếng thịt đỏ tươi đầy hôi thối màu máu tanh của Huyết Trọc, ăn qua thịt của hắn thì đến nội tạng của hắn, sau đấy bọn dòi bò lên não ăn đi từng phần dịch trắng trên não. Bọn chúng ăn no nên liền biến thành nhộng, chỉ sau một thời gian ngắn nhộng trở lột xác biến thành ruồi, xén toang toàn bộ cơ thể của Huyết Trọc bay ra.

Thân thể của Huyết Trọc biến thành một cái tổ ruồi, ngàn vạn con ruồi xét nát thân thể khô cằn của hắn khiến cho máu thịt nội tạng tung tóe bắn khắp nơi mà bay lên trên, tạo thành một cảnh tượng hết sức kinh dị.

Nhìn thấy thủ đoạn này của Trần Lập thì đám tà tu lập tức bị khuất phục, tên này không những sở hữu pháp quyết quỷ dị, sức khỏe thân thể phi thường mà lại còn tinh thông cả thuật luyện trùng, người như hắn mà đối đầu thì chỉ có một con đường chết, không những thế chết còn không được nguyên vẹn.

Trần Lập nhìn bấy những ánh mắt kính ợ này của bọn húng liền khoang khoái trong lồng. Đúng là tà tu, nhìn thấy thủ đoạn giết người tàn bạo này của nhà đại thông thái đọc hơn ba trăm cuốn tiểu thuyết trinh sát đương nhiên phải khiếp sợ rồi, bọn chúng làm gì đọc nhiều sách như hắn mà biết được nhiều cách giết ngươi thú vị như thế đâu. Đúng là thất phu, đúng là thất phu mà.

Trần Lập giết xong hai người dám đắc tội mình cũng không tiện để mà đi khỏi thành, hắn muốn thông qua Thành Đại An này mà bồi dưỡng nên một lứa tà tu theo ý mình để hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống lấy điểm. Dù sao Tử Vân bây giờ mới đến có một ngày, cái tên Thần Tử Lăng kia nhất định chưa thể nào ra tay với nàng ta được.

Hắn dứt áo bào đen của mình bay phất phới trong gió tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng bí hiểm rồi nói:

- Chủ quán, sắp xếp cho ta một phòng trọ sạch, ta ở đây khoảng chừng một vài tuần. Nếu không chuẩn bị được, ngươi nhìn thấy hai cái xác kia mà tự hiểu bản thân mình như thế nào.

Nói như thế đến bố của siêu anh hùng còn phải sợ nói đến chi tà tu. Cái tên béo Mạc Đồ Đao nghe thế thì ba chân bốn cẳng chạy đi sắp xếp cho Trần Lập một chỗ nghỉ ngơi. Nhận được phòng, Trần Lập thần thần bí bí liền đi vào trong đó đóng cửa lại, lập nên một đống trận pháp che mắt cái phòng này.

Làm xong hắn ở trong phòng vẽ ra một trận tên là Tịnh Hư Tâm Trận, dùng nó để ẩn đi toàn bộ ký ức về thân phận bị truy nã của hắn, rồi làm mờ đi cả hình bóng của hắn trong ký ức của những tà tu ở Thành Đại An này.

Hệ thống khi trước đã nói rõ, hắn chính là phải dùng một thân phận thần bí để hoàn thành nhiệm vụ, nếu không thì nhiệm vụ của hắn sẽ bị phá bỏ, về sau cái nhiệm vụ quy ẩn giang hồ chết tiệt của hắn cũng không thể nào hoàn thành được nữa, nên hắn mới bày ra một cách này. Nếu người khác nhớ tới thân phận Hắc Mã Giả của hắn thì làm sao hắn có thể dùng cách thân phận nhân vật thần bí mà vả mặt người khác được.

...

Trang điểm xong Tiểu Liên Hoa vui vẻ rạng rỡ cài cái Hồng Thực Hoa kia lên đầu rồi đi ra ngoài. Năm đấy Hồng Thực Hoa cũng chính là loại hoa đầu tiên mà Hắc Mã ca của nàng dạy cho nàng trồng, nó mặc dù không có thực lực gì quá cao cường nhưng về phương diện làm bẫy, chực chờ người khác tới rồi nhào lên ăn thịt thì nó chính là đệ nhất.

Bông hoa này chứa rất nhiều kỷ niệm của nàng, cũng là loại hoa nàng thường dùng để ký sinh trùng sinh sống lại.

- La~ La~ La~ Ngày mai lại là một ngày mới thật vui. À! Thành Đại An kia rồi, Hắc Mã ca! Ta đến đây!

Bước vào Thành Đại An, nhìn thấy cái kiệu màu xanh của thánh nữ thánh giáo, ai nấy đều sợ hãi mà nhường đường cho kiệu đi vào.

Tiểu Liên Hoa cũng không để ý gì đến đám ma tu, bắt đại một tên lên mà hỏi:

- Ta nghe nói các ngươi tìm được Hắc Mã Gia?

Cái tên đấy bị thuật pháp che mờ ký ức nên liền lắc đầu nói:

- Tiểu nhân... Tiểu nhân không biết Hắc Mã Gia là ai hết.

- Kỳ lạ, rõ ràng là lệnh truy nã Hắc Mã ca của Thập Đại Trưởng Lão treo thưởng hơn mười mấy đời ma tu rồi, đã khắc sâu vào các ngươi rồi làm sao mà các ngươi lại không biết được cơ chứ.

Thế là nàng dùng một thuật Thiên Tâm Vấn Phương, đi sâu vào bên trong tiềm thức của tên này để xem xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Đi vào thức hải của tên ma tu, Tiểu Liên Hoa chỉ nhìn thấy một làn sương mù mờ ảo không rõ ràng, nàng cứ như thê sàm lạc đường đi bất định hướng, cuối cùng sau một hồi đi thi bắt gặp một mắt nhãn trận. Nhìn thấy nhãn trận này, Tiểu Liên Hoa không kìm được sự xúc động mà khóc.

- Ca, ta nhớ mà, đây chính là thứ mà ca nói ta vĩnh viễn không học được! Ca đang ở đây đúng không?

Dứt lời, Tiểu Liên Hoa phất tay phá vỡ màn sương che phủ ý thức của tên ma tu, thấy được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong mấy ngày trước. Nàng thấy Hắc Mã Giả đánh người xong không đi nơi khác mà lại lẩn trong thành, như thế thì lại quá tốt, cuối cùng cơ hội gặp lại được Hắc Mã ca của nàng cũng đến.

Nàng dựa theo hướng mà tên kia thấy Trần Lập đi mà tìm được một cái quán trọ. Tiểu Liên Hoa dùng lại thuật phá kia phá vỡ màn sương ý thức trong thức hải tên chủ quán, tìm được phòng của Trần Lập.

Đi cùng với Trần Lập được một khoảng thời gian, nàng cũng hiểu rõ cách làm người của hắn. Trần Lập nhất định sẽ không muốn tốn sức cho những chuyện không đâu, mặc dù... Có nhiều lúc hắn vả vào mặt người khác thì có làm như thế thật, nên nàng sau khi phá sương mù ký ức xong liền phong ấn nó lại.

Tiểu Liên Hoa không lựa chọn đi vào bằng cửa trước bởi vì nàng biết cửa trước lúc nào cũng bị Trần Lập hạ xuống mười mấy cái pháp trận khó nhằng nên thánh nữ thánh giáo phải tự mình trèo lên một cái cây cao rồi nghiên nhường nhảy xuống đúng tầng của Trần Lập để mà đi vào bằng đường cửa sổ.

Nàng phá pháp trận che mắt, nhảy vào bên trong.

Nhìn thấy cái áo bào đen cùng với cái mặt nạ chữ mã quen thuộc kia, Tiểu Liên Hoa cứ như thể hồi xuân trở thành một tiểu cô nương hồi nào chạy như bay lại phía trước, nhảy lên ôm vào người Trần Lập

- Hức hức, cuối cùng ta cũng gặp được Hắc Mã ca rồi.