Trần Lập khi tiến tới Thành Đại An liền giảm tốc độ độn thổ của mình lại, ngôi lên mặt đất rồi từ từ tiến vào cái thành đổ nát kia. Quả nhiên đúng như hắn dự tính, cách thành khoảng chừng một dặm đường liền có hai cái bóng đen từ trên cây nhảy xuống.
Một tên là đao tặc Lăng Tiểu Phong, một tên là sát thủ Hồ Vân. Hai người này đều là ma tu cấp bậc Tiểu Ngộ Cảnh, là người mới đúc ra linh thể, cũng được tính là nhân vật lợi hại trong giới tu hành.
Lăng Tiểu Phong thì người to cao mập ú với cái đầu trọc, vác theo một thanh đao nặng hơn trăm cân, chĩa đao lên trước mặt Hắc Mã Giả ngạo nghễ nói:
- Ngươi là người của tà phái nào?
Trần Lập không muốn dùng tiền đánh mặt mấy cái tên này, nên giơ hai tay lên tỏ vẻ yếu đuối đầu hàng nói:
- Ma tán tu, không giáo phái, không tổ chức.
Lăng Tiểu Phong hừ lạnh một tiếng nói:
- Vậy ngươi đến đây ắt hằng được mời, dọc mật khẩu đi.
Trần Lập chỉ nhận được bức huyết thư của tên tà tu kia mà thôi, còn mật khẩu thì trong thư không hề có. Hắn cố nhớ lại ký đã trải qua hơn ngàn vạn năm của mình mà đọc:
- Thiên Đạo thù lao, phàm sự ắt nỗ lực.
Nghe một câu này của Trần Lập thì Lăng Tiểu Phong liền vung đao:
- Sai rồi, ngươi quả nhiên là gián điệp.
Trần Lập lách người né một đao này thì liền thấy từ phía trên phóng xuống hai cái phi tiêu tẩm kịch độc của Hồ Vân. Hắn nhanh tay lẹ mắt liền bắt lấy hết thảy phi tiêu bay trên không kia, nhưng Lăng Tiểu Phong đã chớp lấy thời cơ mà vận pháp lực truyền xuống tay, phóng ra một chiêu Thiết Cốt Đại Quyền bắn thẳng vào người hắn.
Đối với Trần Lập những chiêu thức này thoạt nhìn lúc đầu rất nhanh, phạm vi công kích đều rất lớn, căn bản là không tránh được, nhưng chỉ cần nhìn thấy đúng trọng điểm không hoàn mỹ của nó liền nhẹ nhàng có thể tránh được.
Hắn cúi người xuống, tay nhẹ nhàng như nước suối chảy vận một xí pháp lực đẩy đại quyền hình của Lăng Tiểu Phong bắn lên. Hồ Vân thấy cá tên Hắc Mã Giả kia lợi hại có thể mượn chiêu người khác mà đánh phá thì không kịp phản ứng, trúng một chiêu này bất ngờ mà ngã xuống.
Thực lực quá mức lợi hại, Lăng Tiểu Phong bị bức phải dùng đến chiêu Huyết Cuồng của Đại Huyết Ma Giáo của hắn. Hắn cầm lấy một cục thịt màu đỏ được giấu trong áo, bỏ nó lên mắt. Cục thịt kia bám lên mắt hắn bắt đầu cắn nuốt nhục thân bên trong, trong chốc lát hóa thành một con quái vật cao to cường tráng đỏ lòm, trên đầu còn có một cặp tai vô cùng lớn.
Chứng kiến con quái vật này hệ thống liề hiện lên:
"Hệ thống ban thưởng xuống chức năng mới chính là giới hạn thực lực, ký chủ có thể thoải mái giới hạn tu vi của mình mà không gặp bất kỳ trở ngại gì. Phát động nhiệm vụ phụ, tiêu diệt huyết ma, nhận củi thổi lửa"
Trần Lập nhìn thấy hệ thống hiện lên mà thở dài, cái chức năng gì mà vô dụng hết mức, đến cả phần thưởng cũng chỉ là một thanh củi dùng để đốt lửa, đúng là hệ thống tư bản mà. Nhưng Trần Lập chỉ cần cái nhiệm vụ phu kia là được.
Hắn nói:
- Hệ thống, giới hạn cho ta tu vi Tiểu Cửu cảnh.
"Đã giới hạn, bây giờ ký chủ có tu vi Tiểu Cửu cảnh"
Trần Lập tỏa ra sát khí đỏ rực, hắn vận lực tụ sát khí trở thành một đám sương đen bao quanh lấy người rồi thi triển ra một chiêu Tử Mã. Khí đen đông lại hóa thành vô số sợi xích quấn lấy tứ chi của huyết ma, rồi sau đó ngay đầu kia của sợi dây, khí đen liền hóa thành một con ngựa. Ngựa đen hí lên một tiếng rồi nhắm vào bốn hướng khác nhau mà liều mạng chạy, tứ chi của huyết ma không thể nào chịu được lực của hắc đại tứ mã liền tách ra thành bốn mảnh ở bốn hướng khác nhau, bị kéo đi.
Lăng Tiểu Phong cứ như thế mà chết không kịp nói một lời nào.
Hồ Vân thấy địch thủ quá mạnh, hắn căn bản không địch lại được liền lập tức dụng bộ pháp vi diệu của sát thủ mà chạy trốn.
Trần Lập nói:
- Ai cho ngươi chạy.
Hắn nắm tay lại, cỗ sát khí đen ngòm kia huyễn hóa ra thành một bàn tay vô cùng to lớn chộp người Hồ Vân kéo hắn lại chỗ Trần Lập.
Hồ Vân nhìn Trần Lập tha thiết cầu xin hắn nói:
- Hức hức, đại nhân, tiểu nhân biết lỗi rồi tha cho tiểu nhân.
Nhưng chiêu này của hắn, Trần Lập từ lâu đã nhìn thấu. Trong khoảnh khắc chưa đến một khắc thì Trần Lập hắn đã điểm hết mười lăm đạo huyệt trong người Hồ Vân, đem tu vi của hắn phong bế hoàn toàn, cả thể lực cũng như thế, khiến cho hắn từ một tên sát thủ có thể thoải mái bay nhảy trở thành một người thực vật nằm vật xuống đất.
Lúc này Hồ Vân mới thực lòng mà giàn dụa nước mắt một hai hàng nói:
- Là tiểu nhân sai, hu hu, là tiểu nhân sai khi đánh đại nhân.
- Hừ, ái trò cũ rích vậy mà vẫn xài.
Trần Lập vừa nói xong thì từ trong hốc mắt của Hồ Vân liền bóc ra một cỗ khí tím bao lấy thân thể hắn, hóa ra một hình bóng màu tím không rõ ràng:
- Đầu... Hàng... Kẻ... Địch... Nhất... Định... Phải... Chết!
- Tàn thức thôi có gì mà làm như kinh lắm vậy.
Trần Lập nhẹ nhàng đưa tay lên bóp nhẹ một cái, tàn hồn kia liền bị chấn vỡ, Hồ Vân bị ký sinh như thế cũng liền chết theo tàn hồn. Đối với địch nhân, thủ hạ lưu tình chính là ngu ngốc.
Tuy nhiên hắn không phải là không có cách để khiến cái xác chết này tiết lộ ra thông tin mà hắn cần. Trần Lập đưa tay lên, trực tiếp rút ba hồn bảy phách của Hồ Vân ra, rồi dùng Ngưng Khứ Thuật chiếu lại toàn bộ ký ức của hắn. Người chết đi, nếu vẫn còn ba hồn bảy phách thì những bí mật của hắn trước Ngưng Khứ Thuật thì không còn là bí mật nữa, lúc trước cái tên tà phái kia đã hết quá lâu, ba hồn bảy phách đều đã tan đi hết rồi nên Trần Lập căn bản là không dùng được thuật Ngưng Khứ này.
Thông qua Hồ Vân, Trần Lập nhận được tin là cái thành kia vốn dĩ vẫn có tà giáo qua lại rất nhộn nhịp, chỉ là muốn vào thành thì cần phải có một pháp ngữ đặc thù mới có thể nhìn thấy hình bóng chân chính không bị huyễn thuật và truyền tống thuật của cái thành này đánh lừa.
Nhận được tin tình báo xong thì Trần Lập cũng không thương xót mà đánh nát ba hồn bảy phách của Hồ Vân cùng với Lăng Tiểu Phong khiến cho bọn chúng vĩnh viễn không được siêu sinh.
Hắn tiến đến gần thành thì thuật pháp, kết quả là cả người hắn trở nên trong suốt còn thành trì kia thì hiện ra.
Quả nhiên đúng với cái danh là thành trì dành cho tà tu. Nó đứng sừng sững giữa thiên địa, một mình một cõi bốc lên một loại khí tức lãnh khóc tràn ngập mùi máu tanh. Người bình thường nhìn vào tòa thành này nếu không bị loạn thần thì cũng trở thành kẻ ngay ngốc. Nhìn thấy cảnh này Trần Lập cũng phải tấm tắc khen trong suốt mấy trăm vạn năm qua, tà giáo ở dưới hạ giới không những không suy đồi mà còn cường đại thêm so với cái thời mà hắn tung hoành ngang dọc.
Tiến vào trong thành thì hắn liền thấy hai cái nhà thổ cao chót vớt hơn năm tầng dựng lên vô cùng nổi bật, các hàng quán xung quanh thì lúc na cũng bí hiểm và nhuốm một cái màu sắc man rợn không thể tả xiết. Hắn vẫn như cũ, đi vào một tửu lâu để mà nghe ngóng tin tức. Hắn quả thực rất tò mò về thực trạng hiện nay của tà giáo.
Một thanh niên mặc bạch y với một cặp mắt trắng dã không có tròn đen hệt như những loài hung thú sống dưới lòng đất tên Đào Tào kêu lớn một tiếng:
- Tiểu nhị, đồ ta đặt ngươi, các ngươi đã tìm được chưa.
Một tên ma đầu mặc đồ tiểu nhị phục vụ quán ăn gầy trơ cả xương sỡ hữu một cặp móng tay vừa dài vừa sắc giống như dao lam tên Huyết Trọc bước tới. Hắn xách theo một sợi dây thừng đang cột năm người đàn ông khỏe mạnh đang bị bịt miệng vô cùng sợ hãi mà đưa lên cho tên Đào Tào kia.
- Khách quan thấy hàng lần này thế nào?
- Tốt rất tươi, mấy tên này lại còn có hai tên có linh thai nữa. Lần này phải thưởng nóng cho ngươi mới được.
Đào Tào lấy từ trong không gian giới chỉ của mình ra mười cục thịt đặt lên ban cho Huyết Trọc:
- Ta biết ngươi dạo gần đây tu luyện Tử m Đại Hỉ, vốn là công pháp yêu cầu cực kỳ cao về âm khí. Nên ta đặc biệt tìm cho người mười cái tử cung của mấy tiểu mỹ nhân tu vi Tiểu Ngộ cảnh để trao đổi.
Huyết Trọc cầm lấy một cái tử cung lên rít một hơi thật sâu:
- Hít~ hà~ Đào Tào công tử đúng là biết chọn, tất thảy đều là nữ nhân còn thủ cung sa, cái này chắc có lẽ Huyết Trọc ta phải nợ một cái ân tình rồi.
- Ha ha.
Tà tu quả nhiên vẫn không thay đổi, vẫn là một đám người coi mạng người là cỏ rác, tùy tiện buôn bán như là súc vật, duy chỉ có cái điều này đến nay là Trần Lập có chút không chấp nhận được mà thôi.
Huyết Trọc thu lấy mười cái tử cung xong liền thấy Hắc Mã Giả ngồi một mình vẫn chưa gọi gì liền tiến tới chào đón hắn:
- Khác quan, hôm nay người muốn dùng cơm canh bình thường hay là có phần đặc.... Biệt! Khoang đã, khác quan, hình như ta có gặp khác quan ở đâu thì phải.
Nhìn thấy mặt nạ Hắc Mã Giả, Huyết Trọc liền cảm thấy có điều gì đó quen mắt. Hắn từ trong người ra một tờ giấy rách, trên đấy là hình vẽ chân dung của cái mặt nạ Hắc Mã Giả kia, phía dưới còn đề một dòng chữ, bắt được sẽ được thưởng mười vạn viên thượng phần linh thạch.
Nhìn thấy dòng chữ phía dưới, hai mắt của Huyết Trọc trở nên sáng rực, ông trời quả nhiên có mắt cuối cùng cơ hội thành rồng của hắn cũng tới rồi.
Huyết Trời nở ra một nụ cười ma quái nói:
- Thứ lỗi quý khách, có lẽ lần này tiểu nhị ta sẽ không được phục vụ quý khách rồi.
Dứt lời hắn liền vung tay mình lên chém xuống một nhát gọn lịm cắt nát cả bàn ghế Trần Lập, cũng may là thực lực Trần Lập vốn đã siêu phàm thoát cảnh nếu không đứng trước một tình huống không phòng bị mà bất ngờ ăn một trão như thế thì e rằng hắn cũng khó toàn mạng được.
Trần Lập hằng giọng nói:
- Trong thành ngươi cũng dám ra tay, bộ ngươi không để ý đến luật bất thành văn trong thành à?
Huyết Trọc cười ác nói:
- Ha ha, thật thiếu hiểu biết. Bắt được khách quan sẽ được trọng thưởng, thành chủ nơi này có là gì so với thánh giáo cơ chứ! Khách quan để ta phục vụ người!
Huyết Trọc lao lên điên cuồng phóng ra vô số sắc đao hướng về phía Trần Lập, nhưng hắn chỉ đơn giản lách nhẹ mấy cái liền tránh được hết tất cả đao của tên gầy này. Nhưng mà động tĩnh cuộc đánh nhau của hai người quá lớn đánh động đến tất thảy nhân vật ở trong thành, khiến cho cả một dám người thích náo nhiệt liền bu nhau đến xem.
Lần này Trần Lập đã thực sự lâm vào phiền phức rồi, trong đám người ở Thành Đại An này không ít kẻ nhận ra được thân phận Hắc Mã Giả của hắn. Điều này đối với Trần Lập quả thực quá mức vô lý, người biết được thân phận này của hắn không chết thì cũng phi thăng lên thiên giới hoặc là cõi u minh rồi, làm sao có thể phát ra một cái lệnh truy nã toàn thể tà giới như thế.
Thành chủ của Thành Đại An là một tên quái thai trời sinh ra đã sở hữu tứ nhãn quỷ dị khác người, trước từng lại đại tướng dưới thời quốc gia đã tàn nên phong thái mười phần dũng mãnh, sát khí ngập đầu chấn nhiếp tất thảy nhưng kẻ dưới cấp, cả người cứng cáp sừng sững như tượng sắt với râu tóc dài ngoằng càng thêm phần khiếp sợ tên Nạp Khang Phong xuất hiện.
Nạp Khang Phong đứng trên cao nhìn xuống như là người chăn nuôi nhìn súc vật của mình hoạt động thì liền nhận ra cái mặt nạ Hắc Mã Giả kia. Hắn không nói không rằng liền rút hồi mã thương cửa mình ra đâm liền xuống đất:
- Hắc Mã Giả là của ta! Các ngươi tránh ra!
Trần Lập lách người né được, nhưng mặt đất thì không may mắn liền bị môt thương của thành chủ kia đâm thành một cái hố lớn.
Huyết Trọc thấy vậy liền không vui, lập tức vận dụng Tử m Đại Hỉ của mình mà trảm ra mười vạn đạo âm nha chém thẳng vào người Nạp Khang Phong.
- Cẩu tử, đây là hàng của ta! Ngươi tưởng ngươi là thành chủ là ngươi liền có thể động vào hàng của ta!
- Nhãi nhép!
Lúc hai tên này đanh nhau in ỏi thì có một tên tà tu không ưa náo nhiệt đi vào một con hẻm tối lấy ra một cái truyền âm phù thông báo cho người kia:
- Báo thánh nữ, Hắc Mã Giả vào ngày mười lăm tháng ba đã xuất hiện ở Thành Đại An.
...
Lúc này trong một căn mật thất dưới lòng đất có một cái bông hoa đỏ cực kỳ lớn. Bông hoa nở ra một tuyệt thế mỹ nhân dáng dấp mê người, khuôn mặt tú lệ mười phần kiều diễm, nam nhân nhìn vào không thể nào không động lòng.
Nữ nhân vừa bước xuống bông hoa thì tất thảy những lão già nua mặc áo bào đen đứng xếp dọc hai hàng liền quỳ xuống hô:
- Chúc mừng thánh nữ lần nữa trùng sinh thành công.
Đúng vào lúc này thì tin tình báo về Hắc Mã Giả truyền đến tay các đại trưởng lão của thánh giáo. Thánh nữ cầm truyền âm ngọc giản lên, nghe toàn bộ nội dung trong đó thì bỗng nhiên bật khóc:
- Cuối cùng sau hàng vạn năm chờ đợi thì ta cuối cùng cũng chờ được rồi