Chương 18: Phản Đồ

Trần Lập nghe thế kinh ngạc nói:

- Không giấu được ta là sao? Thánh giáo kỳ thực đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu Liên Hoa đối với chuyện thánh giáo lần này thì vô cùng não nề nói:

- Thập Đại Trưởng Lão lại nhìn muội như con bù nhìn nữa rồi. Lúc trước muội quả thực đã nới lỏng cho đám chó già này làm chút việc nhưng nếu bọn chúng làm phiền ca thì muội nên chấn chỉnh bọn hắn chút rồi.

Hắn nghe thế thì đứng dậy nói:

- Nếu muội đã giao lại thánh giáo cho ta thì ta cũng nên hoàn thành trọng trách của giáo chủ thánh giáo rồi.

Hệ thống bất chợt hiện lên:

"Chúc mừng ký chủ đã mở ra nhiệm vụ phụ, chấn chỉnh toàn bộ thánh giáo, tiêu diệt phản đồ, phần thưởng chính là mười điểm thăng cấp hệ thống"

Xem ra lần này Trần Lập đã chọn đúng đường rồi.

Nghe Trần Lập nói như vậy, Tiểu Liên Hoan cười rạng rỡ nói:

- Vậy thì hay quá! Cuối cùng Hắc Mã ca lại trợ giúp tiểu muội quản việc thánh giáo khi xưa nữa rồi.

- Nhưng trước khi đi, ta có chuyện cần làm.

Hắn niệm Hóa Ảnh Quyết đem bản thân mình biến thành một bống đen hình người không rõ nhân dạng.

Thấy lạ, Tiểu Liên Hoa hỏi:

- Ca rốt cuộc làm cái này làm chi vậy?

- Chuyện này tự có sắp xếp của ta, muội không cần để tâm đâu.

Tiểu Liên Hoa tính gọi người của mình đến đón nàng cùng với Hắc Mã Giả trở về thì bị Trần Lập ngăn lại, hắn dùng hắc khí hóa ra một con ngựa đen, để cho nàng ngồi cùng với hắn mà quay về thánh giáo. Trần Lập làm điều này chính là không muốn để lộ ra quan hệ của hắn với nàng.

Mặc dù sử dụng thân phận giả là Hắc Mã Giả nhưng Trần Lập vẫn thập phần cẩn trọng trước việc lộ ra thân phận của mình, nếu hắn bị lộ ra thân phận người bí ẩn này chính là Hắc Mã Giả thì hắn vẫn còn một tầng ngụy trang là thân phận này, nhưng nếu lấy thân phận Hắc Mã Giả chính diện đối đầu thì khi có bất trắc thì hắn sẽ lộ ra thân phận Trần Lập của mình. Như thế thực sự không tốt cho nhiệm vụ của hắn một chút nào.

Đến thánh giáo thì Trần Lập dùng pháp quyết ẩn thân, ẩn đi toàn bộ khí tức của mình duy chỉ có Tiểu Liên Hoa là vẫn thấy được hắn, mà cùng với nàng vào thánh giáo.

Vừa bước vào thánh giáo thì Trần Lập đã cảm nhận thấy không ít sát tâm của những kẻ đứng hai bên đường. Bọn chúng giống hư là thú đói bị xích lại, chỉ chực chờ cơ hội giằng xé con mồi trước mặt mà thôi.

Tiểu Liên Hoa một đường thẳng tắp đi đến cái bên trái của bộ ba thánh ỷ của thánh giáo mà ngồi xuống. Nàng tỏa ra sát khí chấn nhiếp toàn bộ những kẻ mặc hắc y ở đại điện, khiến cho bọn chúng phải chảy cả mồ hôi hột.

Thất trưởng lão Hoàng Phong lão quái đứng ra chấn vấn thánh nữ:

- Không biết thánh nữ đi đâu mà từ hôm qua đến giờ mới về tới đây thế?

Nghe thế Tiểu Liên Hoa tức giận đập mạnh tay xuống ghế nói:

- Chuyện bổn thánh nữ đi đâu cũng cần ngươi quản nữa à Hoàng Phong?

Thất trưởng lão Hoàng ngay lập tức khom người ôm tay tạo thành quyền nói:

- Không dám. Chỉ là gần đây các thế lực tà giáo khác dưới sự thống trị của chúng ta có chút bất mãn nên lão mới sốt ruột vậy thôi.

- Ồ vậy à, vật là ta trách lầm Thất trưởng lão. Vậy trưởng lão nói xem, trưởng lão cao kiến nào cho chuyện này không?

Mặc dù biết rõ câu trả lời của Hoàng Phong lão quái, nhưng vì để cho Trần Lập hiểu được trong nội bộ này của nàng rốt cuộc có những con sâu nào nên nàng mới bắt ép Hoàng Phong nói ra.

Hắn nói:

- Chuyện này ta quả thực có giải pháp. Thánh nữ trong thánh giáo chỉ được xem là chức vị phụ trợ cho thánh tử cùng với giáo chủ, là chức vị thánh giáo thấp nhất trong ba chức vị, nên hiển nhiên có nhiều người đời không phục thân phận của của thánh nữ. Nên lão mạo muội đưa ra hai giải pháp, đầu tiên là thánh nữ lên làm giáo chủ, hai là... Tuyển ra một thánh tử.

Nghe thấy lời nói này của Hoàng Phong lão quái, Trần Lập lập tức nhận ra ý tứ trong đó. Suốt bao năm nay thì Tiểu Liên Hoa vẫn giữ vững một lập trường đó chính là không lên chức vị giáo chủ thánh giáo để mà nhường một chỗ cho hắn ngồi, nên việc nàng ta lên ngồi vị trí này là không thể nào, Hoàng Phong cũng biết điều đấy, nên nàng chỉ có con đường thứ hai mà lão ta đã bày ra đó chính là tuyển thêm thánh tử.

Thánh nữ cùng với thánh tử mặc dù ngang nhau về chức vị, nhưng quyền hạn theo xã hội trọng nam khinh nữ ở vị diện này mà cũng có sự chênh lệch rõ ràng. Chỉ cần Tiểu Liên Hoa nhượng bộ một chút cũng có thể tạo ra một thế nghiêng trời lệch đất.

Cho thời gian Trần Lập suy xong, Tiểu Liên Hoa nói với Thất trưởng lão;

- Vị trí giáo chủ này trăm vạn năm nay đến ta cũng thấy bản thân mình cũng không xứng đáng ngồi lên nó. Vậy không biết Thất trưởng lão có người có thể đề bạt lên vị trí thánh tử hay không?

Nghe thế thì Thất trưởng lão Hoàng Phong lão quái nở ra một nụ cười đầy ma mị, nói:

- Kỳ thực chuyện này lão cũng đã từng suy nghĩ đến. Lão thấy Lục Thiên ở Nam bộ phân đà rất có tiềm lực, hắn tu luyện chưa đến mười năm liền đã tinh thông Huyết Sát thuật, được Huyết đường chú trọng trở thành đường chủ đời tiếp theo. Hắn lại tính tình nhã nhặn kỹ càn, là người làm việc rất có quy tắc, rất phù hợp trợ giúp cho thánh nữ làm việc của thánh giáo chúng ta.

Đợi Hoàng Phong nói xong, Tiểu Liên Hoa dùng truyền âm thuật nói với Trần Lập:

- Lục Thiên lúc trước muội tra ra được là con đầu lòng của Thất trưởng lão kia nhưng lão từ khi sinh hắn ra thì dẫn hắn đến khác, lâu lâu mới đến thăm hắn. Lão có thêm đứa con thứ hai rồi lấy hắn ta lừa thiên hạ rằng đây chính là con của lão, rằng Lục Thiên kia có liên hệ gì với hắn.

- Vậy đây là một âm mưu được ấp ủ hơn hai mươi mấy năm à? Lão này cũng chơi lớn thực chứ. Mà sao muội đã tra ra danh tính của Lục Thiên rồi không trực tiếp động thủ với hắn luôn mà còn để cái tên Thất trưởng lão này tác quai tác quái thế.

- Kỳ thực chuyện này của bọn chúng muội tra ra được còn sâu hơn nữa, nên chuyện Lục Thiên muội không muốn đánh rắn động cỏ. Muội muốn xem bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì thánh giáo.

- Vậy à. Ha ha, muội trưởng thành rồi.

Trần Lập qua sát động tĩnh của từng tên trưởng lão, cón hơn sáu tên giật mình rồi nổi lên sát tâm sau khi nghe Hoàng Phong khi nhắc đến Lục Thiên, hẳn đám người này liên quan rất lớn đến âm mưu mà Tiểu Liên Hoa nói đến kia.

Ngũ trưởng lão, cùng với Lục trưởng lão đứng ra nói:

- Đúng như lời của Thất trưởng lão, Lục Thiên này có tiền đồ vô lượng không thể xem thường được, Nhất trưởng lão cũng nhìn rất ưng mắt hắn. Dự định là sau khi Nhất trưởng lão ra đi sẽ tiến cử Lục Thiên lên vị trí tranh dự chức trưởng lão.

Tiểu Liên Hoa nghe thế thì hỏi:

- Nhất trưởng lão có thật như thế không?

Lão giả già nua nhất trong đám mười người thượng tầng bước ra, ôm tay tạo thành quyền cung kính khom người nói:

- Đúng thưa thánh nữ, tiểu tử Lục Thiên quả thực là kỳ tà khó tìm của thánh giáo ta. Chỉ cần hắn lên làm vị trí trưởng lão thôi cũng đủ thấy thánh giáo chúng ta có thể có thêm vài trăm năm thống trị tà phái.

Phân cấp quyền lực trong tà giáo được dựa theo mô hình kim tự tháp mà tiến hành, đứng đầu là giáo chủ, sau đấy đến thánh nữ cùng với thánh tử, là hai người sẽ thay thế giáo chủ trong tương lai. Vốn dĩ thế lực đứng đầu chỉ có hai cấp bậc này, các cấp bậc thấp hơn thì lúc trước chưa được liệt kê rõ ràng, sau này Tiểu Liên Hoa lên nắm quyền thì đã lập ra Thập Đại Trưởng Lão, mỗi trưởng lão chưởng khống năm đại đường, mỗi đại đường thích tổng cộng mười phân đà, đứng đầu đại đường được gọi là đường chủ, đứng đầu phân đà được gọi là đà chủ.

Lục Thiên được nắm chắc lên vị trí đường chủ nói lên thiên phú của hắn phải cực kỳ cao, vì mỗi đường chủ dưới thời của nàng đều là cáo già hơn ba trăm tuổi may ra mới được đề bạc ở vị trí thấp nhất, mà hắn chỉ mới hai mươi là đã được đề bạc rồi. Trong lời của Nhất trưởng lão cũng không phải không có lý lẽ.

Nàng khua tay nói:

- Thôi chuyện Lục Thiên được đề cử lên vị trí Huyết đường chủ thì ta sẽ cân nhắc nâng đỡ giúp đỡ hắn, nhưng còn thánh tử thì để sau đi.

Nghe thế Thất trưởng lão liền vội vàng nói:

- Bây giờ các thế lực bên ngoài đã bắt đầu loạn lên hết rồi, nếu không tìm được thánh tử thì lão cũng không phản đối được gì, tại vì lão hiểu là tuyển chọn thánh tử là việc vô cùng nghiêm ngặt không thể làm qua loa, nhưng một chân ứng viên dành cho Lục Thiên cũng không phải là không thể được.

Mặc dù lội đuôi hồ ly ở ngay trong câu nói này, tỏ rõ ý muốn hắn muốn nhắm đến vị trí của thánh tử kia, nhưng những người theo phe thánh nữ lại không hề phản ứng một chút nào, tại vì bọn hắn biết bây giờ có một thế lực ngoài thánh giáo đang khuấy nước đụt khắp tà phái, khiến cho những kẻ phản đối thánh giáo nổi loạn lên, không ổn định đại cục bây giờ là cực kỳ bất ổn.

Tiểu Liên Hoa cũng hiểu điều này, nàng nở ra một nụ cười đắc thắng nói:

- Chuyện thánh tử này ta sẽ xem xét, nó bây giờ có hay không cũng không quan trọng nữa tại vì... Vị trí giáo chủ hiện giờ đã không còn trống nữa rồi.

Nghe thế tâm ý của Thập Đại Trượng Lão lập tức loạn cào cào hết cả lên. Giáo chủ? Sao giờ giáo chủ lại xuất hiện? Giáo chủ không phải chỉ là một cái ghế trống trong cán cân quyền lực trong thánh giao hay sao? Sao bây giờ lại xuất hiện một giáo chủ rồi? Trong cả mật cổ của thánh giáo cũng chưa từng có ghi chép gì về vị trí giáo chủ này!

Một cái bóng đen không rõ nhân dạng đứng sau cái ghế tối cao của thánh giáo, buông một ánh mắt cao thượng ban phát cho những kẻ đứng phía dưới, những đại ma đầu tu luyện đến cảnh giới Đại Hành cảnh đại thành như Thập Đại Trưởng Lão nhìn thấy ánh mắt kia cũng không khác gì với các đà chủ đường chủ lần này, chỉ thấy mình là một con kiến hôi trước tên hắc y kia mà thôi.

Chỉ bằng vào một ánh mắt không cần đến pháp lực, uy áp của Trần Lập tạo ra cho bọn chúng cũng đủ để cho bọn chúng cảm thấy cơ thể của mình đau đớn như bị ngàn vạn cây dao găm vào người, từng khúc xương trướng bị kẻ khác nghiền nát thành từng mảnh vụn, lục phủ ngũ tạng như bị đục mấy cái lỗ, máu chảy thành suối.

Hắn nhìn về phía trong góc phòng, ồm ồm một cái giọng khàn đặc nói:

- Đừng tưởng này ngươi đặt tay mắt ở đây ta không biết gì. Muốn khởi sinh thượng cổ huyền ma, các ngươi hỏi ý ta chưa?

Trừng mắt một cái, Trần Lập phá đi Thiên Nhãn Trận, đem kẻ bày ra trận này đánh trọng thương căn cơ của hắn, khiến cho tu vi của hắn thụt lùi hơn phân nửa.

Kẻ kia ở một nơi bí mật liền ho ra máu ngụm máu, hắn cảm nhận được sự uy áp củ tuệ giáo chủ này là vô cùng khủng bố. Chỉ dựa vào khí tức đơn thuần của bản thân mà thôi mà có thể phá luôn trận pháp không cần giải nhãn trận, không những thế còn khiến cho hắn ta xém chút nữa mất luôn cái mạng này.

Tên kia yếu ớt nói:

- Không được, cái tên này quá mức nguy hiểm rồi. Nếu không diệt trừ thì e rằng tên này sẽ tổn hại đến ngày ấy mất.