Trần Tuấn rời đi khiến tâm trạng của Phạm Linh Nhi có chút không tốt. Tu tiên vạn năm cũng không cách nào giải được cái tâm trạng này của nàng, chỉ khi nào điên cuồng phát tiết ra thì mới có thể đỡ hơn phần nào mà thôi.
Flaga bị đấm không thương tiếc. Ăn một đòn nặng vạn cân rồi thì đòn tiếp theo chính là mười vạn cân, đòn tiếp theo nữa chính là trăm vạn cân.
Quyền mạnh mẽ đến nỗi đánh nát toàn bộ áo giáp của hắn, chỉ còn mỗi cái mũ sắt bị Phạm Linh Nhi chợp lấy vẫn còn nguyen vẹn mà thôi.
Đánh xong, nàng thả tay xuống, phủi phủi vài cái rồi trừng mắt, nói:
- Nhiêu đây thì còn chả so được với Huyền Tiên nữa. Đúng là một món đồ chơi dễ hỏng mà.
Nói rồi nàng xòe tay ra hướng về cái mũ sắt vẫn còn hai đạo huyết quang đổ rực phía bên trong, mà thả ra một cỗ khí hồng vụ.
Đây là một trong những bí pháp mà sau khi cùng với Trần Tuấn song tu vạn năm, nàng ngộ ra được.
Ma La Hầu đã chết. Sau Sát Kiếp ấy thì nửa kia của Bản Nguyên Hồng Phấn không hề bị hủy diệt cùng với hắn ta, mà trở lại với Phạm Linh Nhi, tu bổ lại linh căn hoàn chỉnh cho nàng.
Bản Nguyên Hồng Phấn hoàn chỉnh được hình thành, thì nàng đã có thể sử dụng khả năng Hồng Hóa của linh căn này hệt như Ma La Đầu.
Truyền một đạo hồng vụ vào bên trong, thay đổi hoàn toàn ý chí, cùng với thực lực của đối phương. Thậm chí dù sinh đến mấy ngàn đời đi chăng nữa thì hồng vụ bên trong vẫn như cũ, không hề bị phai nhạt đi một chút nào ở cái thế hệ sau.
Nhưng vì tu luyện Tru Diệt Kiếm Pháp nên hiểu biết về nhân quả của nàng so với cả Trần Tuấn và Ma La Đầu còn cao hơn rất nhiều. Nên từ đó Bản Nguyên Hồng Phấn từ lâu đã không còn dừng ở việc tác động ý chí của đối phương nữa, mà đã tác động lên cả nhân quả, khiến cho người bị dính Hồng Vụ từ khi khởi sinh có được ý thức của mình đến vô lượng kiếp vẫn vĩnh viễn tận trung với Phạm Linh Nhi, một chút cũng không hề thay đổi. Phạm Linh Nhi chỉ cần khẽ động ý niệm, người bị hồng vụ bám vào sẽ biến mất, kéo theo đó chính là một đống hỗn độn nhân quả do người đó gây ra, so với Diệt Tình Trảm của nàng còn lợi hại hơn gấp vạn lần.
Trở lại thực tế, hồng vụ bay vào, bám lấy cái mũ sắt, trực tiếp cắn nuốt lấy ý chí của đối phương. Flaga chỉ kịp trợ trừng mắt lên một cái trước khi chết, sau đó cả cơ thể hắn bốc lên một cỗ khí màu hồng phấn, hệt như màu sắc lục lượng của Phạm Linh Nhi bốc ra vậy.
Hồng quang dần dần hồi phục lại toàn bộ bộ phận của Flaga, không những thế nó còn thăng cấp cho hắn từ cấp bậc Truyền Thuyết Một Sao trở thành cấp bậc Truyền Thuyết Mười Sao, ngang bằng với các Đại Thiên Vương dưới trướng ma vương.
Chứng kiến sự đột phá như vậy, đám ma tộc bên trên đã chảy mồ hôi lạnh, theo bản năng mà lùi lại.
Phạm Linh Nhi thấy vậy cũng không động lòng thương, nàng chỉ lạnh lùng đưa ngón tay về phía bọn chúng mà ra lệnh:
- Đánh hết.
Từ phía sau lưng của hắn mọc ra thêm vài cái tay bằng sắt nữa. Mỗi cái tay cầm theo một cây hồng kiếm do hồng quang của Phạm Linh Nhi ban cho. Flaga như hóa điên, phóng một đoàn về phía trước như một viên pháo, quanh tạc một đường ma tộc.
Khi hắt lướt qua, hồng kiếm đều để lại trên người đám ma tộc kia một nhát. Hồng khí từ vết thương đó mà bắt đầu xâm nhập, biến bọn chúng trở thành hồng nhân của Phạm Linh Nhi.
Mỗi tên bị hóa thành hồng nhân thì thực lực ít nhất cũng đại tăng năm sao, khả năng lây lan thì lại thuộc hàng đệ nhất. Nên chả cần mất đến trong một ngày, chỉ vỏn vẹn vài canh giờ ngắn ngủi, một đội quân hơn vài ngàn ma tộc, là nỗi khiếp sợ của hai ba thành trì của nhân loại, đã trở thành một bãi tan hoang, sơ xác.
Trinh Hoa Cốt tư đầ đến cuối chỉ khoan tay ngồ nhìn Phạm Linh Nhi, giờ mới lên tiếng chất vấn:
- Rõ là tiêu diệt đám người kia mà thôi, riêng một người trong hai chúng ta xuất thủ thì nội trong hai đại chủng tộc này, không có ai có thể ngăn cản được chúng ta mà. Ngươi cần gì phải tốn công như thế.
Phạm Linh Nhi lúc này giương một đôi mắt tràn ngập sự điên cuồng hỗn loạn nhìn về phía tỷ muội của mình mà nói:
- Ngươi tuy có chút khả năng tính toán, nhưng ngươi kỳ thực hiểu một không hiểu hai. Hoa Cốt à, ngươi nghĩ phu quân là người nông cạn như thế ư? Chàng ấy rất rất yêu chúng ta, vạn năm chung thủy, một lời son sắt vĩnh viễn không rời xa. Chuyện chàng ấy bỏ đi như thế thì ắt hẳn có vấn đề phía bên trong.
- Ngươi ắt hẳn cũng đã nhận ra vấn đề của thế giới này rồi, nó căn bản không hề bình thường một chút nào. Đúng chứ?
Trinh Hoa Cốt nghe những lời của Phạm Linh Nhi nói, cũng tự ngẫm lại, đáp:
- Đúng như thế. Chẳng lẽ là tướng công có điều gì khó nói?
- Đúng vậy! Đúng vậy! Chàng ấy chắc chắn rất khó nói, nếu không cũng không dụ chúng ta đi xa như vậy để mà rời khỏi. Hẳn là chuyện này rất khó giải quyết, chàng ấy không muốn chúng ta liên lụy.
Phạm Linh Nhi tự bổ não chính bản thân mình. Hoàn toàn không chấp nhận hiện thực Trần Tuấn chính là vì nàng mà bỏ đi.
Trinh Hoa Cốt lúc này cười lên từng tiếng cười thầm đầy hỗn loạn. Nàng ta nói:
- Đúng vậy, ngươi nói đúng. Làm sao ta có thể không nhận ra được cơ chứ? Tướng công ngốc, chàng đâu cần làm như thế đâu chứ? Bọn muội không phải bọn vô dụng đâu.
Trinh Hoa Cốt từ từ đứng dậy, hai tay bấm quyết, nhấc nhẹ một ngọn núi lên trên cao, biến nó trở thành một Thiên Không Đảo. Hồng nhân cùng với hai nàng bay lên đảo, dùng nó trở thành cứ điểm của mình, chuẩn bị đem hồng vụn bao lấy thế giới này.
Bởi vì đám Ganneth thuần phục Phạm Linh Nhi, thế nên hai nàng không bắt nó trở thành một phần hồng vụn mà có thể tiến lên Thiên Không Đảo.
...
Cùng đường với sư phụ của mình, Ngao Hồng sống ở cái chốn này cũng rất vui vẻ. Sáng thì đi đập cướp, tối về thì say xưa xem kịch với mấy tên tiểu đệ của mình.
Hôm nay bởi vì thị trấn quá mức yên tĩnh, không việc gì làm thì Ngao Hồng quyết định đón Alisha về trấn của mình để đi chơi. Dù sao nàng ta cũng xa gia đình của mình, tan học cũng chỉ có thể quanh quẩn trong trấn với ký túc xá mà thôi.
Alisha vừa tan học, đang đi trên đường cùng với bạn của mình thì thấy một hình bóng quen thuộc đag vẫy tay chào đón.
Ngao Hồng cười tươi, nói lớn:
- Này tiểu quỷ, bên này!
Nhìn thấy Ngao Hồng, bạn bè Alisha nhìn nàng ta với một khuôn mặt hết sức khó hiểu, đôi phần khinh thường hỏi:
- Alisha à? Ngươi quen người này ư?
Alisha thấy thế thì chỉ có thể nở ra một nụ cười gượng nói:
- Không quen... Hoàn toàn không quen. Chúng ta học với nhau đã mấy năm rồi, mọi người còn chẳng hiểu rõ nhau nữa hay sao?
Bạn bè trong nhóm của Alisha nói:
- Đúng vậy, Alisha chúng ta học tốt như thế, sao lại có thể quen một người kỳ quái như thế này.
Nguyên lai là do Ngao Hồng vẫn giữ cách ăn bận như ở thế giới Tu Chân. Một thân y phục cũ sờn đến mà đón tiếp Alisha. Thế nên bạn bè của nàng mới nhìn Ngao Hồng với ánh mắt đầy vẻ kỳ quái như một tên điên như thế.
Bạn bè của Alisha nói:
- Được rồi, hôm nay cô giáo đưa cho chúng ta nhiều bài tập quá, không ăn kem cùng với nhau được rồi. Nên về trước đây. Tạm biệt nhé.
- Ừm... Không sao, không sao.
Nhìn thấy bống lưng của bạn mình đi khỏi, Alisha không khỏi cảm thấy tủi thân mà thở dài một tiếng:
- Ước gì cha mình cũng có thể chuyển đến đây thì tốt biết mấy. Mỗi khi tan học cũng không nhàm chán nữa, mà có thể cùng với cha luyện kiếm, được nhe kể chuyện rồi.
Alisha thơ thẩn chìm vào suy nghĩ của mình, hoàn toàn không để ý đến việc Ngao Hồng từ khi nào đã tiến đến bên cạnh mình.
Ngao Hồng vỗ nhẹ vai Alisha nói:
- Tiểu quỷ, sao hồi nãy ta gọi mà không đáp.
Alisha bị Ngao Hồng đánh động làm cho giật mình, mà hoảng hốt hét lớn:
- Bớt người ta kẻ xấu!
Nghe tiếng hét của nàng, mọi người đều hướng mắt về phía Ngao Hồng.
Ngao Hồng gượng gạo vỗ về Alisha nói:
- Tiểu quỷ là ta đây, là Ngao Hồng đây. Mọi người hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi, ta cùng với tiểu cô nương này quen biết lẫn nhau. Nếu mọi người không tin ta, thì ta có thể chứng minh thân phận của mình, không cần phải bắt cóc người khác đâu.
Dứt lời Ngao Hồng lấy ra huy hiệu chứng minh mình là trưởng ban quản lý của khu vực náo loạn kia cho quần chúng thích ăn dưa xem.
Mọi người vừa thấy huy hiệu của nàng liền quay đầu, ba chân bốn cẳng mà chạy thụt mạng.
Mặc du những tháng gần đây danh tiếng của cái khu ấy tuy có chút tốt lên. Nhưng nó trong mắt của người dân vẫn là một khu vực hết sức hỗn loạn, tràn ngậ tệ nạn. Nên nếu người nào là trưởng ban an ninh ở nơi đó, nói lên rằng nếu tên này không phải là một nhân vật tàn bạo, có máu mặt thì hắn ít nhất cũng có thực lực hơn người, mới có thể trụ được ở cái nơi tội phạm còn nhiều hơn cả bánh mì kia.
Vì vậy nếu Ngao Hồng muốn bắt cóc Alisha thì dù có gọi cả giáo viên trong trường đến, bao vây cứu lấy Alisha nàng cũng là chuyện bất khả thi.
Không ai ngăn cản Ngao Hồng, nàng liền mang Alisha rời đi.
Alisha cũng không phản đối. Nghĩ lại, giờ này nàng về ký tức xá thì lại chán chết, không bằng đi cùng với Ngao Hồng, không chừng có thể được nàng ta dẫn đi một nơi nào đó thú vị, để vuio chơi.
Nhưng đang đi trên đường thì Alisha chợt nhớ ra chuyện gì đó.
Nàng nói:
- Khoan gượm chút đã. Hình như hôm nay ta quên cầu nguyện rồi, ngươi dẫn ta đi qua nhà thờ đi.
- Nhà thờ? Đó là cái gì?
Khóe miệng Alisha giật giật, tỏ vẻ đầy khó hiểu nói:
- Chả lẽ ngươi làm tới chức trưởng bộ trị an rồi mà không biết nhà thờ rốt cuộc là thứ gì ư?
Ngao Hồng gơ tay ra, lắc đầu ngao ngán nói:
- Không, không biết. Chỗ ta không có thứ đó. Chỗ đó có vui không?
- À... Không vui lắm. Ngược lại có chút nhàm chán.
Ngao Hồng nghe thế chỉ thở dài một hơi, rồi cùng với Alisha đi đến nhà thờ.
Nhà thờ ở nơi này được xây dựng khá to với nổi bậc, với phía trên cao nhất chinh là đặt một bức tượng một người không rõ nam nữ mặc trên người một bộ trang phục dài che hết cả chân, vô cùng uy nghiêm. Tay thì cầm một thanh đại kiếm, cắm xuống dưới, đặc biệt là phía sau lưng còn mọc ra thêm sáu đôi cánh chim vô cùng tinh khiết.
Ngao Hồng nói:
- Vũ tộc? Bọn hắn làm gì ở đây thế?
Alisha nói:
- Đây không phải yêu tộc gì đâu, ngài ấy là thần linh của chúng ta, tên gọi là Mihr.
- Mai....? Cái tên gọi quái quỷ gì thế?
- Không phải Mai, mà là Mihr. Bỏ đi, dù nói thêm nữa ngươi cũng không hiểu đâu.
Cả hai người tiến vào, lúc đó nhà thờ của thần Mihr đang cử hành cầu nguyện. Alisha nắm hai tay lại, tạo thành hình quả cầu, bắt đầu cầu nguyện. Ngao Hồng thấy thế thì cũng bắt chước nàng làm theo.
Sau chừng vài phút thì nghi lễ kết thúc, nhà thờ bắt đầu phát đồ ăn cho những đứa trẻ tại nơi đây.
Lúc này Ngao Hồng nhận ra một điều gì đó rất bất thường tại nơi này. Những đứa trẻ được nhận đồ ăn từ nhà thờ này tuy bên ngoài vô cùng khỏe mạnh, nhưng sinh lực bên trong lúc nào cũng chỉ thoi thóp.
Nhưng nghiệm trọng nhất vẫn là thức hải của bọn chúng. Dường như đám trẻ này bị một cỗ lực lượng nào đó đã ăn sâu vào trong tâm trí, từ trong bóng tối mà ngậm nhắm hết tinh thần của đám trẻ này, rồi tiêm nhiễm một điều gì đó vào thức hải của đám nhóc.
Tuy những thứ này được diễn ra hết sức từ từ, trong âm thầm, nhưng không cách nào có thể trốn thoát được Thái Dương Thần Nhãn của Ngao Hồng.
Thấy được những điều này, nàng quay qua dùng cặp mắt sáng như sao của mình nhìn về phía nàng ta, khiến cho Alisha hốt hoảng.
Nàng nói:
- Hả? Ngao Hồng? Ngươi làm cái gì mà nhìn ta dữ vậy.
Ngao Hồng nghiêm trọng nắm lấy tay nàng kéo nàng ra khỏi nhà thờ.
Nàng bấm pháp quyết, dùng lực lượng của mình bắt một đám mây, biến nó trở thành Cân Đẩu Vân. Rồi thảy Alisha lên đó, cùng với nàng rời khỏi đây.
Hành động chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, khiến cho Alisha không kịp phản ứng một cái gì.
Nàng hoảng hốt nói:
- Ngao Hồng? Ngươi làm cái gì thế?
Ngao Hồng đáp:
- Ngươi càng ở đó lâu thì thần thức của ngươi sẽ vĩnh viễn bị hút cạn đấy!
- Là sao?
- Ở đó có người đang thầm thu thập lấy tín nhiệm, cùng với sinh mệnh của những người đi đến nhà thờ. Không những thế, bọn chúng còn đang trốn trong một cái vị diện khác nữa, Thái Dương Thần Nhãn của ta không cách nào tra xét ra được chỗ ở của bọn chúng.
- Hả? Ngươi nói vậy là cái ý gì?
Ngao Hồng không đáp liền với Alisha. Mà khởi động Thái Dương Thần Nhãn của minh. Đứng ở trên cao mà quét qua một lượt toàn bộ đất nước.
Những nhà thờ ở quốc gia này, mỗi nơi đều thờ một vị thần khác nhau. Nhưng đều có một điểm chung đó chính là mỗi lần đi cầu nguyện thì một phần tinh thần lực sẽ bị lấy đi, đầu óc dần dần trở nên mụ mị, từ niềm tin thuần khiến biến thành sự sùng bái đến mức điên rồ.
Tuy vậy thật may là do chỗ ở của Ngao Hồng quá mức hỗn loạn, đầy đủ các thành phần chống đối xã hội đều ở đây, thế nên từ lâu thì nhà thờ được xây dựng ở nơi đó đã bị đập nát.
Chưa kể đến là những tên chống đối này đa phần đều là người nghiện rượu, tình dục,... Thế nên từ lâu tinh thần của đám người đã bị hư hại. Không đủ tiêu chuẩn để cung phụng cho Thần Linh nơi đây. Nên mới may mắn thoát được một kiếp.
Ngao Hồng nhận thấy sự nguy hiểm này liền một mạch phóng thẳng về phía người hiểu rõ đất nước của mình nhất, vương điện của Hoàng Bách.