Chương 15: Sự Thật Chân Chính Ma Pháp Giới

Lúc này Hoàng Bách đang trong giờ nghỉ của mình, cùng với hoàng hậu và công chúa uống trà chiều.

Không hiểu sao bầu trời đang lúc trong xanh không một chút rợn sóng bất thình lình đen lại. Từ trên cao phóng xuống hai nhân ảnh, đạp nát bàn tiệc trà của ba người.

Con gái của Hoàng Bách, Vivian hét lên:

- Ah!

Hoàng hậu Yeniel liền thi triển một vòng ma pháp bảo vệ mình cùng với nàng ta.

Hoàng Bách phản ứng vô cùng nhanh. Ngay khi Ngao Hồng đáp xuống đã triệu ra Thánh Khí Búa Tử Lôi của mình, vung một đòn nặng như núi về đầu của Ngao Hồng, làm vang lên một tiếng đùng của lôi điện rõ to, kèm theo đó là một cỗ xung kích vô tận. Một chiêu chấn nát hoàn toàn hoa viên của vương điện.

Thế nhưng sau khi bụi mù bay đi, Ngao Hồng vẫn đúng sừng sững ở đó, mặt một chút cũng không có biến sắc. Hệt như một búa này của Hoàng Bách chỉ như là một món đồ chơi nhựa đối với nàng vậy.

Nàng phủi phủi nói:

- Cái này cũng quá kém rồi đi.

Hoàng Bách nhìn nàng bằng một ánh mắt vô cùng khó xử, sau đấy biến chuyển thành một loại ánh nhìn chán ghét.

Hắn nói:

- Trường ban an ninh Ngao Hồng, sao ngươi lại ở đây rồi? Công việc vẫn tốt chứ? Thứ lỗi vì dạo gần đây việc triều chính có chút phức tạp, ta không làm ra thứ gì hay ho để ngươi chơi được.

Ngao Hồng xua tay nói:

- Không, không phải chuyện này. Ta muốn hỏi ngươi là rốt cuộc chuyện gì xảy ra với nhà thờ của mấy người thế? Theo như hiểu biết của ta, nhà thờ cùng lắm là lấy tín nhiệm của người dân để thu thập công đức mà thôi, tại sao lại lấy đinh sinh mệnh, cùng với tinh thần lực của người cúng tế như thế?

Nghe thấy chuyện này, cặp loong mày của Hoàng Bách bỗng khẽ nhíu lại, khuôn mặt trẻ tuổi của hắn hiện lên vài nét nhăn tràn ngập suy tư.

Hắn quay sang nói với vợ mình cùng với con gái:

- Hai người về phòng trước đi, ta có chuyện cần nói với bộ trưởng an ninh Ngao Hồng một chút.

Dứt lời, hắn xoay lưng rời đi, nói:

- Theo ta.

Hoàng Bách dẫn Ngao Hồng đi đến một cánh cửa lớn được ẩn giấu sau một bức tranh trong cung điện của hắn.

Hắn thi triển ma pháp. Cánh cửa kia hiện lên một vòng tròng ma pháp với những ma tự vô cùng phức tạp phía trên. Các ký tự được Hoàng Bách hắn sắp xếp lại, đã mở ra một cánh cửa dẫn đến một mê cung lớn.

Không cần dùng đến thần nhãn của mình, Ngao Hồng cũng cảm nhận được từ phía mê cung này sẽ dẫn đến một chỗ cách biệt hẳn với vương đô, dẫn đến một nơi nách kẹt nào đó trong vị diện này.

Hoàng Bách khi tiến vào mê cung thì lấy tinh linh sét của mình ra để cho nó dẫn đường. Hai người đi vài trăm mét thì đi đến cuối mê cung, nguyên lai là một cái thư viện.

Hắn nói:

- Nơi đây gọi là Vạn Linh Viện, một nơi ta vô tình có được từ tay một lão Elf già. Là nơi ghi chép mọi thứ về lịch sử của mảng lục địa này. Tất nhiên cũng không thể thiếu những cấm ma pháp được ghi lại.

Ngao Hồng nghi hoặc hỏi:

- Ngươi dẫn ta đến đây để làm gì?

Hoàng Bách trả lời ngắn gọn:

- Giải đáp thắc mắc.

Dứt lời hắn khua tay, khiến cho hàng ngàn quyển sách bay tới, lơ lửng xung quanh hắn.

Hoàng Bách nói:

- Tuy là gần như toàn bộ tài liệu lịch sử trước đây đều bị thay đổi cả rồi. Nhưng cũng thật may là lão Elf đó sống cũng rất thọ, lại còn cẩn thận sống an nhàn, nên không bị ai nhắm đến. Vì thế mà mấy quyển sách về lịch sử ở nơi đây đa phần đầy đủ.

Hắn mở một quyển sách với tiêu đề là Đại Thế Điển, chính là bản ghi chú chính thức được lưu hành trên thị trường về lịch sử của mảng lục địa này.

Hoàng Bách kể:

- Theo như cuốn Đại Thế Điển này ghi. Thì Thần Linh mà trong nhà thờ thờ phụng là những vị chúa toàn năng đã tạo nên thế giới này. Họ tạo ra loài người, cùng với những giống dị nhân khác có tri thức, để họ bắt đầu sinh sôi nảy nở. Dần dần con người cùng với dị nhân bắt đầu vì tài nguyên mà xảy ra chém giết lẫn nhau. Từ đó ác ý của bọn họ hình thành nên mầm bệnh của thế giới này chính là Ma Pháp Sư, cùng với Ma Tộc.

Nghe thế Ngao Hông có chút sủng sốt nói:

- Ma Pháp Sư? Đây không phải nghề nghiệp được các ngươi rất săn đón hay sao? Còn cái thành ngữ gì mà một đội quân cũng không bằng một tên học sinh gì đó nữa mà?

Hoàng Bách đáp:

- Từ từ đi. Ngươi đúng là khác hẳn với tên Tuấn kia, không biết lắng nghe gì hết.

Ngao Hồng nghe thế thì trầm mặc, từ từ đứng dậy. Cả người nàng toát lên một thứ chiến ý tinh thuần.

Rầm một cái, Như Ý Kim Cô Bổng đập cái sàn tạo nên một cái lỗ lớn.

Ngao Hồng nàng tâm cao khí ngạo, hùng hồ nói:

- Đúng vậy đó thì sao? Theo vai vế thì lão nương phải gọi ngươi một tiếng sư thúc. Nhưng đây là trong giang hồ. Thực lực vi tôn! Ngươi mau mau tóm tắt lại cho lão nương! Nếu không đừng trách cây gậy này của ta không có mắt.

Hoàng Bách nghe thế chỉ có thể nhìn nàng mà biểu lộ ra biểu cảm không biết nói gì.

Hắn đáp:

- Ngươi so cùng với thạch hầu kia quả thực có phần giống. Đối với kẻ yếu thế hơn mình thì tỏ vẻ ta đây thực lực cường đại. Còn đứng trước cương giả thực sự thì chỉ khom lưng, lầm bầm mà thôi.

Rồi hắn nói tiếp:

- Ma Pháp Sư theo lời truyền sấm ban đầu chính là Phù Thủy đang dùng phép thuật của mình để mê hoặc dân chúng, nên đem lên giàng hỏa thiêu. Chỉ có những Phù Thủy nào làm việc cho giáo hội mới được gọi là Ma Pháp Sư.

- Về sau khi ta nhận ra tiềm năng của Phù Thủy nên bắt đầu trọng dụng bọn họ, cho đến khi ta lên ngôi, dùng quyền lực của mình, cùng công trạng của các Phù Thủy mà giúp bọn họ thoát khỏi án tử, biến thành Ma Pháp Sư.

- Nhưng mầm bệnh của Ma Pháp Giới này của chúng ta kỳ thực không phải là Ma Pháp Sư hay là Ma Tộc. Mà chính là Thần Linh.

Ngao Hồng nghe thế thì nghi hoặc hỏi:

- Thần Linh?

Hoàng Bách gật đầu nói:

- Đúng vậy, Thần Linh mới chính là những kẻ ngoại lai. Theo như tất cả những gì mà lão Elf kia thu thập được thì lịch sử mười ngàn năm vể trước hoàn toàn không hề có thứ gì gọi là tính ngưỡng. Chỉ có những người sử dụng được ma lực bắt nguồn từ loài Tinh Linh mà thôi. Nhân loại khi đấy tuy cũng có tín ngưỡng, nhưng đều là thờ phụng Tinh Linh, cầu từ chỗ bọn họ mùa màng bội thu, không còn bệnh tật

- Mười ngàn năm sau bỗng nhiên thế giới này của chúng ta xuất hiện thứ được gọi là Thần Tích. Thần Tích lúc đầu rất tốt, tỏa ra Thần Lực, chữa trị những bệnh nan y khi đấy, không những thế những nơi xuất hiện Thần Tích thì mùa màn nơi đấy liền bội thu, thiên tai cũng không kéo đến nữa. Người ngời bắt đầu tin vào Thần Tích, từ đó không thờ phụng Tinh Linh nữa, mà chuyển sang thờ Thần Linh.

- Nhưng đặc biệt nhất, ngươi biết gì không?

Ngao Hồng nghe Hoàng Bách nói nhiều như vậy, từ sớm đầu óc của nàng đã bị cháy bỏng cả ra rồi.

Thế nên nàng chỉ có thể thuận theo hắn mà hỏi:

- Đặc biệt nhất là gì?

Hoàng Bách đáp:

- Đó chính là sau đó những ghi chép về Ma Tộc mới xuất hiện. Ta đối chiếu thêm rất nhiều về những quyển sách do giáo hội phát hành ra nữa thì nhận ra một điều. Đó chính là Ma Thần chính là Thần Linh sau đã bị bệnh. Để ngăn chặn dịch bệnh này lây lan đến thế giới của bản thân, đám Thần Linh kia đã dùng Ma Pháp Thế Giới của chúng ta như một chỗ ngăn cách bệnh dịch, để bọn ta luôn luôn chiến đấu với Ma Tộc, làm cho những cảm xúc tiêu cực không ngừng tăng lên, xoa dịu đi những triệu chứng của những Ma Thần bị bệnh kia.

- Bọn Thần Linh đấy cũng không nương tay mà nhúng sâu vào việc quản lý của những tộc khác. Những tộc như là Thú Nhân, Elf, người lùn, long tộc,... Bởi vì tuổi thọ rất lâu, lực lượng tích lũy vượt xa nhân tộc rất nhiều nên bọn họ sớm đã nhận ra âm mưu kích chớn của giáo đồ này, mà bắt đầu bài xích bọn họ.

- Giáo hội khi đấy đã tiến hành một chiến dịch có tên là Hùng Ca Hành! Dựa vào Thần Lực vượt xa xa giới hạn của thế giới chúng ta mà bắt đầu bồi dưỡng nên thứ mà bọn chúng gọi là Anh Hùng. Anh Hùng đã nhân danh giáo hội mà săn lùng mấy chủng tộ khác, đẩy bọn họ đến bờ vực tuyệt diệt.

- Còn nhân tộc... Ha ha... Nhân tộc ngàn năm hoặc là vĩnh viễn sẽ như vậy. Đời người ngắn ngủi, thậm chí đến cả một giấc mơ cũng khó mà hoàn thiện được chinh là một con dê béo bở trong mắt Giáo Hội. Chỉ sau vài thế hệ, ngoại trừ nơi này ra thì toàn bộ sách vở ghi chép về lịch sử chân chính đã bị các đời vua của nhân tộc đốt bỏ.

- Dù ta mạnh mẽ, cũng có thủ đoạn. Nhưng cũng chỉ là một người mà thôi. Muốn cứu vớt thế giới này vẫn là lực bất tòng tâm. Tuy vậy, ta vẫn phải cố gắng mà thôi. Ta không thể vì một mình bản thân mình mà hưởng thụ được.

Nghe xong câu chuyện này của Hoàng Bách, khuôn mặt của Ngao Hồng đã không còn ngốc trệt nữa, mà trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Nàng nói:

- Chuyện này là thực sao?

- Ngươi thần thông quảng đại, có thể sử dụng năng lực của mình để mà xem hết chỗ này để mà kiểm chứng.

- Không. Ta tin sư thúc sẽ không lừa gạt ta.

Rồi nàng siết chặt tay mình, hùng hồ nói:

- Tấm lòng cứu nhân độ thế của sư thúc, Ngao Hồng đã hiểu. Đệ tử nhất định sẽ một tay giúp đỡ sư thúc chấn hưng quan đại, thoát khỏi sự kiềm kẹp của đám thần tiên kia! Một lần nữa giành lại thế giới này!

Hoàng Bách nghe thế thì chỉ thở dài một tiếng. Nhưng trong lòng của hắn lại nở ra một nụ cười đầy âm hiểm.

Hắn nói:

- Tốt nhất là thôi đừng. Dù sao ngươi cũng chỉ là người qua gian ở đây vài ngày mà thôi. Ta đến nay chiến đấu ít nhất cũng được chục năm rồi. Không cần ngươi nhúng tay đâu