Chương 97: Ly trà xanh thứ chín mươi bảy

Sau khi làm xong thủ tục bên này, Đồng Tuyết Lục lập tức đi cùng với Tô Tú Anh đến tiệm cơm quốc doanh bên kia làm thủ tục.

So với người xưởng dệt lưu luyến không rời, người ở tiệm cơm quốc doanh biết Tô Tú Anh sắp đi, ai nấy đều vui vẻ đến mức hận không thể đốt pháo ăn mừng.

Đặc biệt là người phục vụ tên Đàm Tiểu Yên, đôi mắt húp híp của cô ta trợn trừng nhìn Tô Tú Anh, trào phúng: “Chị Tú Anh, chị làm không nổi nữa nên mới phải chạy à?”

Tô Tú Anh mím môi không hé răng.

Đàm Tiểu Yến thấy chị không nói gì, càng kiêu ngạo hơn: “Sao không nói lời nào thế? Tôi nói đúng quá à? Nếu tôi là chị, nói không chừng đã không còn mặt mũi nào ra cửa gặp người khác nữa rồi.”

“Nhưng mà tôi sẽ không bao giờ làm như chị. Chị Tú Anh, rốt cuộc chị nghĩ thế nào vậy? Dù anh Bảo Căn không tốt cũng là chồng chị, là cha của Tiểu Thu, sao tâm địa của chị lại độc ác như vậy?”

Máu trên mặt Tô Tú Anh giống như bị người ta rút sạch vậy, chỉ trong nháy mắt sắc mặt đã trở nên tái nhợt.

Đồng Tuyết Lục vẫn nhớ người phục vụ này, chính là người phục mắt húp híp lại còn kiêu ngạo lần đầu tiên cô đến đây tìm Tô Tú Anh đã gặp phải.

Lúc ấy cô ta há mồm ngậm miệng đều ngọt ngào gọi chị Tú Anh, cô còn tưởng rằng quan hệ giữa cô ta và Tô Tú Anh không tồi, nào ngờ bây giờ lại nói chuyện chanh chua như vậy.

Có điều cô không định ra mặt giúp Tô Tú Anh, Tô Tú Anh cần phải học cách tự mình đối mặt và xử lý những việc này.

Thủ tục ở tiệm cơm quốc doanh còn đơn giản hơn so với xưởng dệt, đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh cần có giấy chứng nhận, nhưng người phục vụ thì không cần, chỉ cần giám đốc tiệm cơm quốc doanh ký tên là được.

Giám đốc tiệm cơm quốc doanh là Lưu Đông Xương, ông ta đã không muốn để Tô Tú Anh làm việc ở đây từ lâu rồi, dù sao trong tiệm cơm có người mang tâm địa “Độc ác” như vậy làm việc, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với danh dự của tiệm cơm.

Cho nên khi biết Tô Tú Anh muốn đi, ông ta lập tức vung tay lên, vô cùng vui sướng ký tên mình xuống.

Ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, sắc mặt Tô Tú Anh vẫn rất khó coi.

Đồng Tuyết Lục nhẹ nhàng trấn an: “Đồng chí Tô, chị không sao chứ?”

Khóe miệng Tô Tú Anh hé ra: “Những lời kiểu này mấy ngày qua tôi nghe nhiều rồi, cô yên tâm, tôi không sao đâu! Đúng rồi, sau khi cô tới nội thành thì ở nơi nào? Đã tìm được phòng chưa?”

Trong lòng Đồng Tuyết Lục khẽ thở dài một tiếng, cô lắc đầu nói: “Vẫn chưa, trước đó em đã đến chỗ quản lý bất động sản một chuyến, nhưng giá phòng quá đắt, em thật sự không mua nổi.”

Tô Tú Anh nói: “Căn phòng kia của tôi tạm thời còn chưa tìm được người mua, nếu cô không có chỗ ở, có thể đến đó, không cần đưa tôi tiền thuê nhà đâu.”

Đồng Tuyết Lục vội vàng xua tay: “Sao làm vậy được! Chuyện công việc ở tiệm cơm quốc doanh em đã chiếm lợi rồi, tiền thuê nhà bắt buộc phải trả!”

Với tình hình hiện tại, xem ra cô chỉ còn cách thuê nhà của Tô Tú Anh.

Nhà họ Đồng bên kia có lẽ có đủ năng lực giúp cô, nhưng thứ nhất cô không phải con ruột nhà họ Đồng, thứ hai sau chuyện Đồng Chân Chân lần trước, tuy rằng ngoài mặt nhà họ Đồng không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn có khúc mắc.

Bởi vậy Đồng Tuyết Lục không nghĩ tới chuyện đến nhờ bọn họ giúp đỡ.

**

Sau khi chia tay Tô Tú Anh, vốn dĩ Đồng Tuyết Lục định bắt xe về nhà, nhưng đột nhiên cô lại nhớ tới chuyện quà đáp lễ cho Ôn Như Quy.

Lần trước sau khi hỏi thăm khẩu vị của Ôn Như Quy từ chỗ Phác Kiến Nghĩa xong, vốn dĩ cô muốn tìm cơ hội nấu vài món tặng cho anh, nhưng quay về hỏi thăm mới biết, hóa ra trung tâm nghiên cứu khoa học không ở trong nội thành.

Từ huyện Duyên Khánh đến thôn Trung Quang ít nhất phải đi mất ba bốn tiếng đồng hồ, cộng thêm thời gian đợi xe nữa, khả năng phải mất năm sáu tiếng mới có thể đến nơi.

Khoảng cách xa như vậy, đưa cá qua có bị hỏng hay không cô không biết, nhưng cô chắc chắn mình sẽ say xe chết mất.

Hơn nữa cô cũng không tiện xin nghỉ, nên đành phải thôi.

Bây giờ đã đổi việc xong rồi, đúng lúc có chút thời gian, cô muốn chuẩn bị quà đáp lễ tặng cho anh.

Nhà Ôn Như Quy chắc hẳn cũng ở trong nội thành, chỉ là không biết bao giờ anh về, hơn nữa cô cũng không biết nhà anh ở đâu, tốt nhất vẫn nên hỏi anh một tiếng.

Thời buổi này chỉ có bưu điện và các đơn vị lớn mới có điện thoại, nghĩ vậy cho nên Đồng Tuyết Lục lại quay đầu đi đến bưu điện.

Số điện thoại Ôn Như Quy cho cô, cô vẫn nhớ rõ.

Nghe điện thoại chính là giọng nữ lạnh lùng như băng: “Trung tâm nghiên cứu khoa học xin nghe, xin hỏi tìm ai?”

“Chào cô, tôi tìm đồng chí Ôn, Ôn Như Quy.”

Người đầu bên kia nghe thấy giọng nói trong trẻo thì có chút sững sờ, vài giây sau mới nói: “Chờ chút.”

Năm sáu phút trôi qua, đầu bên kia vẫn không có động tĩnh như cũ.

Đồng Tuyết Lục nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, rất đau lòng, tiền phí gọi điện thoại là một mao tiền một phút đó!

Khi cô đang do dự xem có nên cúp máy đợi lát nữa gọi lại không, thì cuối cùng đầu bên kia cũng có người nhấc điện thoại lên.

Giọng nói ấm áp truyền đến từ đầu kia điện thoại: “Tôi là Ôn Như Quy.”

“Chào đồng chí Ôn, tôi là Đồng Tuyết Lục.”

Nghe thấy giọng Đồng Tuyết Lục, lông mi của Ôn Như Quy khẽ run lên một cái, anh ngước mắt nhìn lên, thấy người trực điện thoại vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

Anh xoay người, nhỏ giọng nói: “Chào cô, đồng chí Đồng, cô tìm tôi có chuyện gì không?”

Đồng Tuyết Lục nghịch ngợm hỏi ngược lại: “Không có chuyện gì thì không được tìm anh sao?”

“…”

Ôn Như Quy lập tức nghẹn lời, chưa từng có người nào hỏi lại anh như vậy, một lúc sau anh mới nói: “Tất nhiên là có thể.”

Nghe thấy đầu kia trầm mặc vài giây ngắn ngủi, Đồng Tuyết Lục có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của anh lúc này, ý cười trên khóe môi cô càng đậm hơn.

Nhưng mà hai người còn chưa thân quen, cô không tiếp tục trêu anh nữa: “Hai lần trước ít nhiều gì cũng được đồng chí Ôn giúp đỡ, tôi nghe đồng chí Phác nói anh thích ăn cá, may mắn khả năng nấu ăn của tôi không tệ lắm, tôi muốn nấu món cá hầm cải chua tặng cho anh làm quà đáp lễ, không biết khi nào đồng chí Ôn có thời gian rảnh?”

Ôn Như Quy: “Đồng chí Đồng không cần khách khí, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”

Đồng Tuyết Lục: “Tôi biết ngay anh sẽ nói như vậy mà, nhưng đồng chí Ôn giúp tôi nhiều như vậy, nếu không đáp lễ tôi sẽ ái ngại. Đồng chí Ôn, anh thật sự nhẫn tâm nhìn tôi ngày nào cũng phải sống trong lo lắng bất an sao?”

Ôn Như Quy: “…”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng mềm mại, trong lời nói còn mang theo một chút ấm ức, khiến người nghe không đành lòng từ chối.

Dừng một chút, Ôn Như Quy mới nói: “Ngày mai tôi sẽ về nội thành.”

Đồng Tuyết Lục cười đáp: “Vậy thì tốt quá, tôi biết ngay đồng chí Ôn là người tốt, thấu hiểu lòng người mà! Ngày mai tôi sẽ nấu sẵn mang qua cho anh, anh ở nơi nào?”

“Quân khu đại viện.”

“Được, vậy chiều mai chúng ta không gặp không về.”

“Được.” Không gặp không về.