Ôn Như Quy bỏ điện thoại xuống.
Nhân viên trực điện thoại An Nguyệt Mai vẫn nhìn anh chằm chằm, đôi mắt trợn tròn: “Nghiên cứu viên Ôn, anh cười rồi!!!”
Ôn Như Quy nghe thấy thế thì ngẩn người, sau đó trong mắt hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Anh khẽ ho khan một tiếng, khôi phục lại dáng vẻ hờ hững ngày thường, sau đó gật đầu với đối phương rồi xoay người ra khỏi phòng.
Ôn Như Quy vừa đi khỏi, An Nguyệt Mai lập tức cầm ca tráng men chạy đến phòng nhân sự cách vách xin nước ấm, thuận tiện chia sẻ với đồng nghiệp ở cách vách tâm trạng kích động của mình.
“Mọi người biết không, vừa rồi có một cô gái gọi điện thoại đến đây tìm nghiên cứu viên Ôn! Quan trong nhất là nghiên cứu viên Ôn còn cười!!!”
Nói xong An Nguyệt Mai trưng ra vẻ mặt mê trai của mình: “Nghiên cứu viên Ôn cười rộ lên đẹp trai cực kỳ.”
“Thật hay giả? Tôi tới trung tâm bao nhiêu năm rồi, nhưng chưa từng thấy nghiên cứu viên Ôn cười bao giờ!”
“Tôi cũng chưa từng thấy! Có điều không nghe ai nói nghiên cứu viên Ôn đã có bạn gái, không phải mẹ anh ấy gọi điện đến chứ?”
Lời này vừa nói ra, cả văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Sau khi người kia nói xong, thấy mọi người đều không lên tiếng, thì sững sờ hỏi: “Sao mọi người đều không nói lời nào? Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
An Nguyệt Mai lấy lại tinh thần đầu tiên, cô nhìn ra bên ngoài, sau đó hạ giọng nói: “Mẹ nghiên cứu viên Ôn đã ly hôn rời khỏi nhà họ Ôn từ nhiều năm trước rồi, nghe nói đã tái giá, còn có con riêng, sau này cô đừng bao giờ nhắc tới bà ta trước mặt nghiên cứu viên Ôn nhé.”
Người nọ ồ một tiếng, miệng há hốc ra: “Tôi biết rồi, sau này nhất định tôi sẽ không nhắc đến nữa! Thật không ngờ nghiên cứu viên Ôn lại đáng thương như vậy, khó trách ngày thường anh ấy đều không thích cười!”
Bọn họ lại hàn huyên thêm vài câu nữa sau đó mới giải tán.
Ôn Như Quy không biết bọn họ đang nghị luận sau lưng mình.
Anh quay về phòng nghiên cứu, rất nhanh đã ra ngoài, sau đó chân bước về phía phòng làm việc của viện trưởng.
Viện trưởng Trang Chính Huy nhìn thấy anh bước vào, thì buông bút máy trong tay xuống, hỏi: “Như Quy, sao cháu lại đến đây? Gặp phải vấn đề khó khăn gì à?”
Bàn tay bên người Ôn Như Quy khẽ nắm lại, có chút căng thẳng, nhưng giọng nói vẫn hờ hững như cũ: “Viện trưởng, ngày mai cháu muốn xin nghỉ một ngày.”
Trang Chính Huy nhướng mày: “Sao đột nhiên lại muốn xin nghỉ? Sức khỏe của ông nội cháu có vấn đề sao?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không phải, sức khỏe của ông nội cháu không thành vấn đề, cháu muốn xin nghỉ vì vấn đề cá nhân.”
Đôi mắt sắc bén của Trang Chính Huy quan sát anh: “Nhiệm vụ nghiên cứu chế tạo vừa mới hoàn thành, được rồi, tôi sẽ phê chuẩn cho cháu.”
Ôn Như Quy lấy giấy xin phép nghỉ đã chuẩn bị sẵn ra.
Trang Chính Huy dùng bút máy ký tên, khi trả lại cho anh đột nhiên còn nói một câu: “Cháu cũng không còn nhỏ nữa, đến tuổi tìm bạn gái rồi!”
Ôn Như Quy: “…”
Trang Chính Huy nói tiếp: “Năm đó ở cái tuổi của cháu, con trai chú đã có thể đi mua nước tương rồi, nếu cháu không tự mình tìm được bạn gái, tổ chức có thể sắp xếp cho cháu.”
Ôn Như Quy nhận lấy giấy xin phép nghỉ, lễ phép nói: “Không cần làm phiền tổ chức.”
Trang Chính Huy nhướng mày: “Nói như vậy tự cháu có thể giải quyết được?”
Ôn Như Quy dừng một chút, sau đó mới khẽ gật đầu: “Vâng.”
“Vậy được rồi, chú sẽ chờ ăn kẹo mừng của cháu!”
“…”
**
Sau khi gọi điện thoại xong, Đồng Tuyết Lục không đi thẳng về nhà, mà quay lại đến tìm Tô Tú Anh.
Tô Tú Anh quay về nhà mình ở khu tập thể để thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày nữa sẽ chuyển nhà.
Thấy Đồng Tuyết Lục quay lại, chị ta có chút kinh ngạc: “Đồng chí Đồng, sao cô quay lại đây thế?”
Đồng Tuyết Lục: “Em có chút việc muốn làm phiền chị.”
Tô Tú Anh: “Phiền toái gì chứ, mau vào nhà rồi nói.”
Người trong khu tập thể nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đến, ánh mắt đều hướng về phía bên này, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Nữ đồng chí này, sao cô lại đến đây? Không phải lại muốn chúng tôi đi làm nhân chứng chứ?”
“Hà Bảo Căn và mẹ anh ta đều bị nhốt lại rồi, sao còn phải làm nhân chứng tiếp?”
Đồng Tuyết Lục nói: “Không cần làm nhân chứng nữa, tôi đến đây đồng chí Tô.”
Mọi người nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Có bác gái “Tốt bụng” khuyên cô: “Nữ đồng chí này, tôi khuyên cô tốt nhất vẫn không nên chơi cùng với loại người không có lương tâm nào đó, tránh cho sau này lại bị đối phương cử báo!”
“Đúng đầy, có vài người trái tim cứng như đá vậy, cô phải cẩn thận một chút!”
Tô Tú Anh nghe thấy những lời này, thì cắn chặt môi lại, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Đồng Tuyết Lục cười nhạo một tiếng, cong môi nói: “Bác gái, bác nói đúng, nếu như sau này con gái bác bị nhà chồng đánh, bác ngàn vạn lần không được khuyên con gái bác đi cử báo nhé!”
“…”