Chương 96: Ly trà xanh thứ chín mươi sáu

Tô Tú Anh nhìn Đồng Miên Miên nhỏ không khác con gái mình nhiều lắm, trái tim mềm nhũn ra, chị lấy một nắm kẹo trái cây đưa cho cô bé: “Bé ngoan, mau cầm lấy ăn đi.”

Đồng Miên Miên không nhận mà ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục xoa đầu cô bé, gật đầu nói: “Nhận đi.”

Lúc này Đồng Miên Miên mới nhận lấy kẹo Tô Tú Anh đưa cho mình, trên khóe miệng lộ ra chiếc lúm đồng tiền ngọt ngào: “Cảm ơn chị, tay Miên Miên nhỏ, chị có thể bỏ dường vào túi cho Miên Miên được không?”

Đồng Tuyết Lục thấy thế, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Đứa bé lanh lợi này, còn biết túi có thể đựng được nhiều kẹo hơn.

Nụ cười trên mặt Tô Tú Anh cũng rạng rỡ hơn một chút, chị lấp đầy hai cái túi nhỏ cho cô bé, còn cho cả hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín mỗi người một nắm kẹo trái cây.

Hai anh em thẹn thùng nói cảm ơn, sau đó dẫn Đồng Miên Miên ra ngoài chơi.

Đồng Tuyết Lục mời Tô Tú Anh ngồi xuống, rót cho chị một chén nước: “Mọi chuyện đã làm xong hết chưa?”

Tô Tú Anh uống một ngụm nước, khóe miệng hé ra nói: “Xong rồi, tòa án đã phán quyết, cũng ly hôn rồi, phía cha mẹ tôi cũng đã đồng ý chăm sóc con gái giúp tôi.”

Khi chị nhắc đến cha mẹ, Đồng Tuyết Lục thấy mặt chị ta hiện lên nụ cười tự giễu, trong lòng cô cũng đoán được vài phần nhưng không hỏi nhiều.

Tô Tú Anh quan sát căn nhà vài lần, tò mò hỏi: “Sao không thấy cha mẹ cô? Bọn họ ra ngoài mua đồ à?”

“Mấy tháng trước bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ, đã qua đời rồi.”

Tô Tú Anh giật mình thốt lên một tiếng, sau đó vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết chuyện này……”

Đồng Tuyết Lục xua tay: “Không sao, chị không cần để ý đâu, đúng rồi, người trước đây em nói với đồng chí Hoàng là cha mẹ nuôi em.”

Sau đó cô nói đơn giản về thân thế của mình cho đối phương nghe.

Sau khi nghe xong, Tô Tú Anh thở dài thườn thượt: “Không ngờ, cô cũng không dễ dàng.”

Trước đây nhìn thấy cách ăn mặc của Đồng Tuyết Lục không giống người thường, vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất hơn người, chị còn tưởng rằng cô là công chúa được cưng chiều, không ngờ cuộc đời cô cũng trải qua nhiều chuyện nhấp nhô như thế.

Em trai và em gái cô đều còn nhỏ, gánh nặng của cả gia đình đặt hết lên vai một mình cô, đúng là không dễ dàng.

Ngược lại, Đồng Tuyết Lục không cảm thấy mình đáng thương chút nào.

“Đồng chí Tô phải nhanh chóng lấy lại tinh thần nhé, phải tin tưởng dưới sự lãnh đạo của đảng, cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt lên.”

Qua hai năm nữa cải cách mở ra, đến lúc đó nền kinh tế sẽ phát triển nhanh chóng, cuộc sống của mọi người cũng sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cô rất chờ mong cái ngày ấy.

Tô Tú Anh thấy nụ cười tự tin trên mặt cô, trong lòng giống như được cổ vũ: “Cô nói đúng, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt lên.”

Hàn huyên một lúc lâu, đến giờ bắt đầu đi làm, Đồng Tuyết Lục thu dọn qua loa, sau đó đi cùng với Tô Tú Anh đến xưởng dệt.

**

Sau khi đến phân xưởng,

Đi vào trong xưởng, Đồng Tuyết Lục đi tìm chủ nhiệm Mã trước, nói với bà ấy chuyện mình muốn thay đổi công việc với người khác.

Nghe thấy thế, chủ nhiệm Mã khiếp sợ đến mức không khép nổi miệng: “Tuyết Lục, cháu sắp đi à? Chuyện này là thế nào?”

Đồng Tuyết Lục: “Cháu quen một chị gái muốn chuyển nhà qua bên này, không thể tiếp tục công tác trong nội thành nữa, cho nên chị ấy đã thương lượng đổi công việc với cháu.”

Đây là lý do thoái thác cô và Tô Tú Anh đã thương lượng tốt với nhau từ trước, không nhắc đến chuyện Tô Tú Anh cử báo chồng và mẹ chồng mình.

Ngồi xe buyt từ nội thành đến huyện Duyên Khánh phải mất hai tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian ngắn chắc hẳn tin tức sẽ không truyền đến bên này.

- Ở nội thành à? Vậy mấy chị em chúng cháu đều phải dọn đi sao? Đúng rồi, công việc cháu đổi với người ta là việc gì?”

Chủ nhiệm Mã rất thích người thanh niên Đồng Tuyết Lục này, bây giờ nghe nói cô sắp đi, trong lòng rất luyến tiếc.

Chủ nhiệm Mã là người hào phóng, còn chiếu cố mình rất nhiều, Đồng Tuyết Lục cũng không nỡ xa bà ấy: “Đổi thành công việc phục vụ trong tiệm cơm quốc doanh.”

Người trong phân xưởng nghe thấy cô sắp chuyển sang làm việc ở tiệm cơm quốc doanh lập tức ồ lên.

“Đồng chí Tiểu Đồng, sao cô đổi được công việc này thế? Có phải cha mẹ nuôi cô tìm quan hệ giúp cô không?”

“Tôi thấy chắc chắn là đúng rồi, không phải cha mẹ nuôi cô ấy có chức có quyền sao? Đổi cho cô ấy vị trí nhân viên phục vụ trong tiệm cơm quốc doanh còn không phải việc dễ dàng?”

“Đúng là người với người không đồng mệnh, vận may của đồng chí Tiểu Đồng đúng là khiến người ta hâm mộ quá.”

Đồng Tuyết Lục nói với bọn họ không phải do cha mẹ nuôi cô giúp đỡ, nhưng cô nói khô cả cổ họng, cũng không có ai tin tưởng lời cô nói, nên cô dứt khoát không giải thích nữa.

Sau đó cô đi cùng chủ nhiệm Mã đến tìm xưởng trưởng.

Xưởng trưởng Vu biết cô muốn đổi việc, cũng rất giật mình: “Cháu đã suy xét kỹ càng chưa? Nếu cháu ở lại xưởng, ít nhiều gì bác vẫn có thể giúp đỡ mấy chị em các cháu một chút, nhưng nếu ra ngoài rồi, sẽ không được dễ dàng như vậy nữa.”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Cảm ơn xưởng trưởng, cháu đã suy xét kỹ càng rồi, những ngày qua đa tạ xưởng trưởng đã chiếu cố cả nhà cháu!”

Nói ra thì, lãnh đạo trong xưởng này đều là người không tồi, từ khi hai vợ chồng Đồng Đại Quân mất, bọn họ vẫn luôn chiếu cố mấy đứa trẻ nhà họ Đồng.

Chỉ là làm công nhân dệt quá mệt mỏi, cho dù lãnh đạo tốt cô cũng không muốn ở lại.

Xưởng trưởng Vu thấy ý cô đã quyết, ông ấy cũng chỉ có thể thở dài không tiếp tục khuyên nhủ nữa.

Sau đó thủ tục chuyển nhượng ở xưởng dệt rất nhanh.