Ngày hôm sau Đồng Tuyết Lục đến xưởng dệt bắt đầu công việc như thường lệ, vì trước đó lấy cớ bị thương, hôm nay cô để tóc mái rũ xuống che khuất trán.
Ngoài Đồng Gia Minh ra, cô không nói với ai chuyện mình sắp đổi việc cả.
Số tiền nhà họ Từ còn nợ cuối cùng cũng gom đủ trả cho cô rồi, phía bên kia Chu Phương cũng bắt đầu đi làm.
Đối với chuyện Đồng Tuyết Lục không về quê cùng người bên phía quê quán Bắc Hòa, đa số người trong khu tập thể đều tỏ ra thông cảm, nhưng vẫn có không ít người châm chọc mỉa mai.
Từ khi nhận được ân huệ của Đồng Tuyết Lục, nhà họ Từ nói tốt cho cô khắp nơi, nếu như thấy ai còn nói bậy về cô, bà Từ là người đầu tiên xông lên cãi nhau với đối phương.
Cứ như vậy, không cần Đồng Tuyết Lục tự mình ra tay, lời đồn đãi trong khu tập thể đã bị bà Từ loại bỏ hoàn toàn rồi.
Một tuần sau, ngay khi Đồng Tuyết Lục mệt mỏi đến mức sắp gãy xương sống, cuối cùng bên phía Tô Tú Anh cũng có tin tức.
Hà Bảo Căn và bà Hà bị xử phạt vì tội danh ngược đãi làm nhục phụ nữ, hai người đều bị phán năm năm, ít ngày nữa sẽ bị đưa đến nông trường lao động cải tạo.
Khi quyết định cử báo chồng và mẹ chồng mình, trước đó Tô Tú Anh đã đưa con gái mình về nhà mẹ đẻ rồi, sau khi ra khỏi đồn công an, chị ta không về nhà họ Hà, mà trực tiếp đến nhà mẹ đẻ.
Người nhà mẹ đẻ nhìn thấy chị ta bị đánh mặt mũi bầm dập quay về, đều tức giận mắng Hà Bảo Căn không phải người, mắng vẫn mắng, nhưng không một ai khuyên chị ta ly hôn, hoặc là đứng ra bảo vệ chị.
Nhìn thấy cảnh ấy, trái tim Tô Tú Anh trở nên băng giá, nhưng dù đã lạnh lòng chị ta vẫn không thể xé rách da mặt với nhà mẹ đẻ được.
Chị đã làm ra hành vi “Đại nghịch bất đạo” như vậy rồi, nếu còn xé rách da mặt với nhà mẹ đẻ, chị thật sự sẽ không còn cách nào dừng chân ở mảnh đất Kinh Thị này được nữa.
Sau đó chị kể chuyện mình cử báo hai mẹ con Hà Bảo Căn cho người nhà mẹ đẻ biết.
Giống hệt như dự kiến của chị, người nhà mẹ đẻ lập tức bùng nổ ngay tại chỗ, tay chỉ vào mặt chị chửi ầm lên, bắt chị nhanh chóng hủy bỏ cử báo.
Mặt chị không có biểu cảm nào, bình tĩnh nhìn người nhà mẹ đẻ, sau đó nói ra ý định để cháu trai thay chân vị trí công việc của Hà Bảo Căn.
Chị vừa nói xong, cả phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Sau đó không cần phải nói cũng biết, thái độ của người nhà mẹ đẻ đối với chị lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ, đều ồn ào chỉ trích Hà Bảo Căn và bà Hà không phải người, đều tỏ vẻ sẽ chống lưng cho chị.
Trong lòng chị âm thầm mỉa mai, nhưng lại không thể hiện ra ngoài, sau đó chị dẫn người nhà mẹ đẻ đến xưởng sắt thép làm thủ tục.
Người trong xưởng sắt thép biết chuyện Tô Tú Anh cử báo hai mẹ con Hà Bảo Căn, sau đó nhường công việc cho cháu trai ruột nhà mình, đều khiếp sợ há hốc miệng.
Sau khi khiếp sợ qua đi, mọi người lại ồn ào chỉ trích chị không có lương tâm, đặc biệt là người thân của nhà họ Hà đều sắn tay áo lên, định xông đến đánh chị.
Nhưng mà lúc này không cần chị ra mặt, người nhà mẹ đẻ chị đã xông lên trước, mắng cho đám người kia máu chó phun đầu, còn la hét sẽ đến đồn công an cử báo bọn họ.
Bởi vì có Hà Bảo Căn làm ví dụ trước đó, những người khác nghe thấy thế đều sợ hãi.
Nhìn người nhà mẹ đẻ ra mặt giúp mình, trong lòng Tô Tú Anh lại không dao động chút nào.
Sau khi làm xong thủ tục, ngay hôm sau chị ta đã mua kẹo trái cây và bánh ngọt ngồi xe buyt đến tìm Đồng Tuyết Lục.
Tô Tú Anh căn thời gian, đợi Đồng Tuyết Lục cơm nước xong xuôi mới đến đây tìm cô.
Nhìn thấy Tô Tú Anh đến, ánh mắt Đồng Tuyết Lục sáng ngời: “Đồng chí Tô, chị đến rồi à.”
Mới một tuần không gặp, vết bầm tím trên mặt Tô Tú Anh đã nhạt đi không ít, sắc mặt cũng không còn tiều tụy như trước nữa, tuy rằng cả người nhìn rất gầy, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm.
Tô Tú Anh đưa kẹo trái cây và bánh ngọt cho Đồng Tuyết Lục, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng bọn họ cũng bị xử phạt rồi.”
Ngày nào Hà Bảo Căn và bà Hà chưa bị phán quyết, ngày đó chị vẫn chưa thể yên tâm được, càng không dám đổi việc với Đồng Tuyết Lục, sợ sau đó lại khiến cô bị liên lụy.
Bây giờ phán quyết đã đưa ra, chị và Hà Bảo Căn cũng đã ly hôn, cuối cùng chị có thể yên tâm đến đây rồi.
Đồng Tuyết Lục nhìn đồ chị mang đến, khách khí từ chối: “Chị đến đây là được rồi, không cần mua đồ đến đây đâu.”
“Việc nên làm, em đã giúp chị chuyện lớn như vậy mà!”
Tô Tú Anh mỉm cười, ngước mắt nhìn ba đứa trẻ khác đang ở trong phòng, hỏi cô: “Đây là em trai em gái em à?”
“Đúng vậy, là hai đứa em trai và em gái em.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu, bảo đám Đồng Gia Minh chào đối phương.
Đồng Miên Miên đáng yêu nhất.
Cô bé nhấc đôi chân mũm mĩm chạy tới, ngẩng đầu dùng giọng còn hơi sữa nói: “Chào chị, em là em gái của chị Tuyết Lục, tên là Miên Miên, năm nay ba tuổi.”
Nói xong cô bé giơ bốn ngón tay lên, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu ấy, khiến trái tim người ta mềm nhũn cả ra.