Phác Kiến Nghĩa sắp cười hết cả hơi rồi
Ông Ôn lại tức giận không chịu nổi, món cá này là do ông Khương thua cờ dưới tay ông, phải nấu cho ông ăn.
Ở quê ông Khương có phong tục, ngày sinh nhật nếu ai đó có phúc nấu cho mình món cá, là có thể sau này cũng có phúc giống đối phương, ngụ ý hàng năm dư dả.
Ông Khương con cháu đầy đường, ông Ôn cảm thấy ông ta có phúc hơn mình, vất vả lắm mới thắng được ông ta mấy ván cờ, ép ông ta phải nấu cá cho mình ăn, nhưng ông còn chưa được ăn một miếng nào, thằng nhóc thối này đã tiêu diệt toàn bộ rồi.
Ông có thể không giận được sao?
Nhưng mà ông lại không thể nói ra những lời này, nếu không lan truyền ra ngoài, mọi người sẽ cho rằng ông tuyên truyền mê tín dị đoan.
Ôn Như Quy cảm thấy cả đời này mình chưa bao giờ xấu hổ như vậy.
Vừa rồi sở dĩ anh ăn sạch cả con cá, là vì không muốn để ông nội anh biết Đồng Tuyết Lục tặng cá đến đây, bởi vì nếu để ông nội anh biết chuyện, sau này hai chữ cỏ non chắc chắn sẽ treo bên miệng ông hàng ngày.
Nhưng bọn họ lại không phải có quan hệ đó, anh sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô.
Chỉ cần anh ăn sạch cá, sau đó ông nội không nhìn thấy, tất nhiên ông sẽ không hỏi tới.
Còn chuyện chia cá cho Phác Kiến Nghĩa ăn cùng sao?
Ngại quá, anh không nghĩ tới.
Nhưng mà anh lại không thể ngờ được, món cá ấy không phải do Đồng Tuyết Lục tặng, mà là do ông Khương tự tay làm, cho nên... Rất xấu hổ.
Ôn Như Quy không thèm để ý đến Phác Kiến Nghĩa đang cười như điên như dại, anh khẽ ho một tiếng, sau đó nói: “Ông nội, lát nữa cháu tự tay nấu cho ông ăn.”
“Ông chỉ muốn ăn cá do chính tay ông Khương nấu!” Ông Ôn hừ một tiếng qua lỗ mũi, đứng dậy nói: “Tiểu Tông, tôi nhớ hôm nay ông Khương câu được không ít cá, chúng ta nhanh chân qua đó hỏi một chút xem có còn cá sống hay không, bảo ông ta nấu lại cho tôi con khác để tôi ăn!”
Ôn Như Quy: “…”
Nói thật ra, khả năng nấu ăn của ông Khương không ra sao cả, món cá hấp vừa rồi còn có chỗ chưa chín kỹ.
Anh không hiểu được vì sao ông nội mình lại kiên quyết muốn ăn cá do tự tay đối phương nấu như vậy.
Sau đó ông Ôn vội vàng dẫn theo chú Tông đến nhà họ Khương, trong phòng khách chỉ còn lại Phác Kiến Nghĩa vẫn đang cười ha ha.
Ôn Như Quy nhìn anh ta một cái, giọng nói thản nhiên: “Chuyện đồng chí Đồng nói, lát nữa cậu đừng lỡ lời.”
Phác Kiến Nghĩa lau nước mắt trên mặt: “Tôi còn tưởng rằng cậu nói cho cô ấy biết hôm nay là sinh nhật ông nội cậu, cho nên cô ấy mới tặng cá vào hôm nay nữa.”
Động tác gắp thức ăn của Ông Như Quy dừng lại: “... Tôi cho rằng cậu nói với cô ấy.”
Khóe miệng Phác Kiến Nghĩa co giật: “Sao tôi có thể nói với cô ấy chuyện này? Được rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, nhưng mà cậu đâu cần phải gấp gáp một mình độc chiếm cả đĩa cá như vậy, hương vị của món cá ấy thế nào?”
Ôn Như Quy không hé răng.
Ánh mắt Phác Kiến Nghĩa dừng trên người anh, quan sát một lúc lâu mới nói: “Trước đây tôi tưởng đồng chí Đồng có ý với cậu, bây giờ xem ra, có lẽ cậu càng có ý với cô ấy hơn nhỉ?”
Lông mi Ôn Như Quy run lên một cái, giọng nói lạnh lùng: “Tôi nhớ rhình như cha cậu còn chưa biết chuyện cậu vay tiền tôi đâu nhỉ?”
Đánh rắn đánh giập đầu.
Một giây sau Phác Kiến Nghĩa lập tức sợ co vòi lại, nhanh chóng xin tha: “Được rồi, là tôi nói lung tung, được chưa? Nhưng mà chuyện tôi vay tiền, cậu tuyệt đối không được để ông già nhà tôi biết nhé, nếu không thể nào ông ấy cũng sẽ đánh gãy chân tôi.”
Ôn Như Quy không nói gì, chỉ trầm mặc, một lúc lâu sau anh mới hỏi: “Sao hôm đó cô ấy lại đến đồn công an? Không phải chuyện nhà họ Đồng đã giải quyết xong rồi sao?”
Phác Kiến Nghĩa chậc lưỡi một tiếng: “Nói ra thì, đúng là cô ấy có duyên với đồn công an thật, có điều lần này cô ấy đến đó không phải vì chuyện nhà họ Đồng, mà vì một cô gái bị chồng và mẹ chồng bạo hành, cô ấy là người qua đường, đến làm nhân chứng.”
“Nói ra thì cô gái kia đúng là phải cảm ơn đồng chí Đồng, nếu như không phải cô ấy thuyết phục đám hàng xóm kia làm nhân chứng, cùng lắm thì hai người chồng và mẹ chồng kia chỉ bị nhốt hai ba năm là được ra tù, bây giờ, ít nhất phải bị nhốt năm sáu năm trở lên.”
Hóa ra cô nói thế là vì khuyên nhủ những người kia.
Lúc ấy khi nghe thấy cô nói thế, anh cũng đoán ra được một chút, đó là lý do vì sao anh không trực tiếp bước vào vạch trần lời nói dối của cô.
Bây giờ biết cô vì giúp đỡ người khác mới nói dối, chút nghi ngờ trong lòng anh cũng tiêu tan.
Trên đời này rất nhiều người xu lợi tị hại, đối với nỗi khổ của người khác, rất nhiều người lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Cô có thể dũng cảm đứng ra làm nhân chứng như vậy, còn thuyết phục những người khác cùng nhau đứng ra làm nhân chứng, dù nói dối một chút, anh thấy thật ra cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Có điều nghĩ đến câu nói “Bạn trai tôi họ Ôn” của cô, trái tim anh khẽ run lên, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy rõ hai tai anh đang dần dần chuyển sang màu đỏ.