Đợi sau khi Ôn Như Quy lên lầu rồi, ông Ôn duỗi cổ nhìn về phía đầu cầu thang, khẽ hỏi chú Tông: “Tiểu Tông, vừa rồi tôi diễn thế nào?”
Chú Tông vuốt mông ngựa, nói: “Tư Lệnh, vừa rồi ngài diễn kịch còn hay hơn con hát trên sân khấu kịch trước kia.”
Ông Ôn: ???
Lời này sao nghe cứ thấy có chỗ nào đó quái quái nhỉ?
Ông Ôn suy nghĩ một lúc rồi dứt khoát từ bỏ, sau đó cười tươi đến mức nếp nhăn trên khóe mắt hiện hết lên: “Thằng nhóc thối kia chính là con quay, không đánh nó nó sẽ không động.”
Trước đây không có bạn gái thì thôi, bây giờ biết anh có cỏ non rồi, chắc chắn ông sẽ thường xuyên nhắc nhở anh.
“Vẫn là tư lệnh ngài thông minh.”
Chú Tông vừa sắp xếp lại quà tặng, vừa tiếp tục vuốt mông ngựa.
Đột nhiên, ánh mắt ông ấy nhìn vào một phần quà tặng trong đống quà, cả người sững sờ, nói: “Tư lệnh cái này là...”
Ông Ôn nhướng mày: “Là cái gì? Nói chuyện ấp a ấp úng!”
Chú Tông: “Đây là quà người kia đưa đến đây, là hai hộp bánh ngọt và một bộ quần áo, bộ quần áo này nhìn có vẻ như tặng cho Như Quy.”
Ông Ôn giận tím mặt: “Ném hết ra ngoài, ném hết ra ngoài cho tôi! Cô ta còn mặt mũi thặng đồ cho Như Quy!”
“Vâng, tôi lập tức ném ra ngoài!”
Chú Tông nhanh chóng bỏ đồ vật vào trong hộp, sau đó mang đi vứt.
Một mình ông Ôn ngồi trong phòng khách, vẻ mặt lạnh lẽo, nụ cười vui vẻ trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy chú Tông quay lại, ông ấy mới thở dài một hơi: “Việc này, cậu đừng để Như Quy biết nhé.”
Chú Tông thấp giọng đồng ý: “Tư lệnh cứ yên tâm, tôi sẽ không nói với cậu ấy đâu.”
Đến khi sắc trời hoàn toàn chuyển sang màu đen, Phác Kiến Nghĩa mới có thời gian đến đây chúc thọ ông Ôn.
Bởi vì làm thọ tinh một ngày, lúc này ông Ôn đã mệ không chịu nổi, phải về phòng nghỉ ngơ rồi.
Nhưng Phác Kiến Nghĩa không sốt ruột, anh ta gác một tay lên trên vai Ôn Như Quy, làm mặt quỷ nói: “Cậu nhận được món cá của đồng chí Đồng chưa?”
Ôn Như Quy ngây ngốc hỏi: “Cá gì cơ?”
Phác Kiến Nghĩa: “Không có à? Hôm qua cô ấy đến phòng làm việc của tôi hỏi cậu thích ăn món gì, nói sẽ nấu ăn cho cậu coi như quà đáp lễ.”
Hai hàng lông mi rậm rạp của Ôn Như Quy khẽ run lên một cái: “Không có.”
Nhờ tới chuyện lần trước, Phác Kiến Nghĩa vẫn tức giận bất bình: “Tuy rằng do cậu mở miệng bảo tôi giúp đỡ, nhưng tốt xấu gì tôi cũng góp sức, thế mà cô ấy không hề nhắc tới việc cảm ơn tôi, khiến tôi chạnh lòng quá.”
Ôn Như Quy nhìn anh ta một cái, đang muốn nói chuyện, thì trông thấy chú Tông bê một đĩa cá hấp vào nhà.
Hai người Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa lập tức ngẩn người.
“Chú Tông, món cá này ở đâu ra thế?”
Chú Tông sợ làm rơi đĩa cá, trả lời ngắn gọn, lời ít ý nhiều nói: “Người khác tặng.”
Cả phòng khách lập tức yên tĩnh vài giây.
Ông Như Quy bước đến nói: “Chú Tông, đưa cháu đi, để cháu bê vào cho.”
Vốn dĩ chú Tông định nói không cần, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của Ôn Như Quy, thấy hai tay đã giơ thẳng tắp trước mặt mình, giống như nếu ông không đưa cho anh, anh sẽ không rụt tay lại, chú Tông đành phải đưa đĩa cá hấp sang.
Phác Kiến Nghĩa chậc lưỡi: “Đúng là nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo lập tức đến, Như Quy này, bây giờ cậu còn dám nói những lời trước đó là tôi nói lung tung không?”
Vậy mà đưa thẳng đồ đến tận quân khu đại viện, hơn nữa còn chọn đưa vào đúng ngày ông Ôn mừng đại thọ bảy mươi tuổi nữa.
Chà chà, đúng là biết nịnh nọt thật.
Ôn Như Quy không để ý đến anh ta, mà bê cá vào trong phòng bếp, hơn nữa còn không biết làm gì trong đó, một lúc lâu sau mới ra ngoài.
Ông Ôn nghỉ ngơi đến tận lúc ăn cơm tối mới tỉnh lại.
Phác Kiến Nghĩa ăn vạ nhà họ Ôn không về, kết quả thuận lý thành chương ăn chực một bữa ở nhà họ Ôn.
Đôi mắt ông Ôn nhìn lướt qua bàn ăn, hỏi chú Tông: “Cá đâu?”
Chú Tông nhìn về phía Ôn Như Quy: “Tư lệnh, cá vừa đưa đến đây rồi, nhưng bị Như Quy bê xuống phòng bếp, bây giờ tôi sẽ đi lấy lên đây.”
Đôi đũa trong tay Ôn Như Quy cứng lại: “Chú Tông, chú không cần đi đâu.”
Chú Tông: “Vì sao?”
Ánh mắt người trong phòng đều nhìn thẳng vào người Ôn Như Quy.
Phác Kiến Nghĩa đột nhiên kêu lên: “Vừa rồi cậu trốn trong phòng bếp lâu như vậy, không phải món cá kia bị một mình cậu ăn hết rồi chứ? Cậu đúng là quá vô sỉ.”
Ôn Như Quy: “…”
Chú Tông nhanh chân chạy vào trong phòng bếp, quả nhiên trông thấy được xương đầu cá trong thùng rác.
Ông ấy quay lại bẩm báo chuyện này cho ông Ôn.
Ông Ôn tức giận rống to: “Đó là cá ông Khương tặng cho ông để chúc thọ, cho dù cháu thèm ăn, tốt xấu gì cũng phải để lại cho ông một miếng chứ?”
Ôn Như Quy: “…”
Phác Kiến Nghĩa sững sờ một lát, sau đó mới phản ứng lại.
Anh ta lập tức ôm bụng cười to, cười nghiêng ngả ngã trái ngã phải: “Ha ha ha ha……”
Buồn cười chết mất thôi.