Chương 92: Ly trà xanh thứ chín mươi hai

Nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói sắp đổi việc, Đồng Gia Minh có chút giật mình.

Công việc trong tiệm cơm quốc doanh là công việc có thể diện, rất nhiều người muốn vào còn không được.

Vậy mà chị ấy có thể dùng vị trí công nhân dệt thành công trao đổi với người ta, chị ấy đã làm cách nào vậy?

Thấy dáng vẻ giật mình của cậu, Đồng Tuyết Lục giải thích: “Tôi giúp đối phương chút việc nhỏ, đúng lúc người ta muốn đổi việc, nên chúng tôi đã trao đổi.”

Một chút việc nhỏ?

Đồng Gia Minh không hề tin lời này chút nào, có điều cậu cũng không định hỏi rõ ngọn ngành.

Đẩy Đồng Chân Chân đến nông trường, còn tiễn Đồng Ngạn Lương đến Tây Bắc, làm cho đám người bên phía quê quán Bắc Hòa kia hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đến phải xám xịt quay về, tất cả những chuyện này đều do một tay chị ấy thao tác.

Chỉ là chị ấy lợi hại như vậy, vì sao trước đây lại phải rời khỏi nhà họ Đồng bên kia?

Trong lòng Đồng Gia Minh nghĩ như vậy, không biết tại sao không chú ý, đã hỏi ra khỏi miệng.

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Không phải cậu cho rằng tôi rời khỏi nhà họ Đồng bên kia, là vì tôi sợ Đồng Chân Chân, hoặc là bị Đồng Chân Chân ép phải rời đi chứ?”

Đồng Gia Minh: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Đồng Tuyết Lục trợn trắng mắt: “Đương nhiên không phải! Cậu đúng là quá coi thường tôi rồi, nếu tôi không muốn đi, không ai có cách nào đuổi tôi đi được. Sở dĩ tôi rời khỏi nhà họ Đồng kia, là vì nơi đó vốn dĩ không phải nhà tôi, nơi này mới là nhà của tôi.”

Trái tim Đồng Gia Minh như bị ai đó dùng búa đập thật mạnh vào vậy.

Cậu rất muốn hỏi cô, nếu cô coi nơi này là nhà mình, vì sao lúc trước lại nói chuyện với cha mẹ cậu như vậy?

Nhưng lời nói đã đến bên miệng, cậu lại nuốt vào trong.

Đồng Tuyết Lục không biết cậu đang suy nghĩ gì: “Cậu còn câu hỏi nào khác không?”

Đồng Gia Minh lắc đầu: “Hết rồi.”

“Việc này ngươi tạm thời đừng nói với người khác, lỡ như không đổi được, tránh bị người ta cười nhạo.”

“Được.”

Hai người vừa nói xong, đã trông thấy Đồng Miên Miên chạy tới: “Chị, chị xem anh ba buộc tóc cho Miên Miên này, quá khó coi!”

Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp mở miệng, Đồng Gia Tín đã xông tới nói liên thanh như pháo trúc: “Khó coi chỗ nào? Rõ ràng rất đẹp mà, sau này mỗi ngày anh ba đều buộc tóc cho em!”

“Không muốn không muốn không muốn đâu!”

Đồng Miên Miên vung vẩy bàn tay béo múp của mình, đầu nhỏ lắc như trống bỏi.

Nhìn hai bím tóc nhỏ của cô bé bị buộc dựng ngược lên giống như lông nhím, Đồng Tuyết Lục không nhịn được trợn trắng mắt nhìn lên trần nhà.

Cô bế cô bé lên, nhẹ nhàng trấn an: “Miên Miên yên tâm, chị sẽ không để cậu ta chạm vào tóc em nữa đâu.”

Đôi mày rậm của Đồng Gia Tín vặn lại như sâu lông, không phục nói: “Vì sao tôi không được cột tóc cho Miên Miên? Dựa vào đâu chứ?”

Đồng Tuyết Lục lạnh lùng nhìn cậu ta một cái: “Cậu muốn buộc cũng được thôi, vậy thì sau này cơm tôi nấu cậu đừng ăn nữa.”

“…”

Đồng Gia Tín giống con vịt bị bóp chặt cổ, một chữ cũng nói không nên lời.

Đồng Tuyết Lục cong môi cười.

Đánh rắn đánh giập đầu, đối với đồ tham ăn như Đồng Gia Tín mà nói, không cho bọn họ ăn còn khó chịu hơn muốn mạng bọn họ.

Lúc này Đồng Gia Tín thật sự rất khó chịu, nhưng mà lại không dám cãi lại.

**

Đại thọ bảy mươi của ông Ôn, từ sáng sớm điện thoại nhà họ Ôn đã vang lên không ngừng.

Lãnh đạo trong quân đội, các chiến hữu cũ ở khắp nơi đều gọi điện thoại đến chúc thọ ông ấy.

Bạn bè thân thích ở Kinh Thị cũng đến từ sáng sớm, mang quà mừng thọ đến tận nhà.

Trước đó ông Ôn đã nhắc nhở bọn họ không được tặng quà quá quý trọng, cho nên thứ mọi người mang đến đều là đồ thực dụng, không tính là đồ quá quý giá.

Ông Ôn nhìn người trong phòng chúc thọ mình, trong lòng vẫn có chút không vui.

Bởi vì những người này đều không phải “Cỏ non”!

Đám người ấy vừa đi khỏi, ông Ôn đã không nhịn được, bắt đầu oán giận: “Cháu là đồ con cháu bát hiếu! Hại ông đến bảy mươi tuổi rồi còn chưa được ôm chắt nội.”

Ôn Như Quy bê một bát mì trường thọ lên đặt trước mặt ông ấy, quỳ xuống dập đầu nói: “Ông nội, chúc ông tùng hạc trường xuân, thọ tỷ nam sơn!”

Ông Ôn: “Nếu cháu muốn ông thọ tỷ nam sơn, thì cháu mau mang cỏ non về đây giới thiệu với ông.”

Ôn Như Quy: “…”

Ông Ôn thấy anh không hé răng, lại tức giận đến mức râu dựng ngược hết lên: “Chắt nội của ông Khương sắp ba tuổi rồi, thế mà chắt nội của ông còn chưa thấy bóng dáng đâu, ông mặc kệ, đến tết năm nay cháu nhất định phải đưa cỏ non về đây giới thiệu với ông!”

Ôn Như Quy: “…”

Anh cảm thấy có chút đau đầu, tuy rằng bình thường ông nội cũng hay thúc giục anh tìm bạn gái để kết hôn, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ tùy hứng như vậy.

Từ sau lần nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, ông đã bắt đầu không ngừng thúc giục theo hướng đó.

Hôm nay người đến chúc thọ ông Ôn nhìn thấy cả nhà bày đầy cỏ non, đều hỏi chuyện này là thế nào.

Bảo anh phải trả lời sao đây?