Chương 91: Ly trà xanh thứ chín mươi mốt

Khi hai người ra khỏi văn phòng quản lý bất động sản, Tiêu Thừa Bình đã đi rồi.

Cuối cùng hai người Đồng Tuyết Lục và Trâu Phương Vân vẫn đến tiệm cơm quốc doanh, mỗi người gọi cho mình một chén mì thịt thái sợi.

Tuy rằng tiệm cơm quốc doanh cung ứng không nhiều thịt lắm, lựa chọn thật ra chỉ có một, nhưng mà phân lượng thực đủ, sẽ không giở trò bịp bợm, hai người ăn no tròn bụng.

Sau khi cơm nước xong xuôi, thái độ của Trâu Vân Phương đối với Đồng Tuyết Lục càng nhiệt tình hơn, thật sự đã đối đãi với cô như với em gái ruột của mình rồi.

Trưa hôm đó cô ta cũng không về nhà nghỉ ngơi, mà dẫn Đồng Tuyết Lục đi xem mấy căn phòng đang rao bán.

**

Thời buổi này có rất ít phòng rao bán, có thể nói gần như không có.

Hiện tại phòng ở của mọi người phần lớn là do các thế hệ trước để lại, hoặc là được đơn vị phân phối, bình thường người một nhà còn không đủ chỗ ở, lấy đâu ra chỗ để bán.

Hơn nữa phòng do đơn vị phân phối cũng không được đem bán cho người ngoài, muốn bán cũng chỉ có thể bán cho người cùng đơn vị, cho nên nếu như không có mạng lưới quan hệ, căn bản không thể nào mua được phòng.

Trâu Phương Vân dẫn Đồng Tuyết Lục đi xem ba căn phòng.

Hai căn phòng đầu tiên rách nát đến mức Đồng Tuyết Lục nghi ngờ nó có thể sập xuống bất cứ lúc nào, quan trọng nhất là vị trí địa lý không tốt, giá cả còn không thấp.

Đồng Tuyết Lục lập tức phủ quyết không cần nghĩ ngợi chút nào.

Căn thứ ba là một căn nhà riêng biệt, có bốn phòng ngủ, ngoài ra còn có nhà bếp và nhà vệ sinh riêng, phòng rộng rãi đủ ánh sáng, hơn nữa mỗi gian phòng đều thông thoáng, không căn phòng nào âm u ẩm ướt cả.

Phòng ở cũng không hề cũ nát, vị trí địa lý cũng rất tốt, cách xa đường lớn, đóng cửa lại hoàn toàn không nghe thấy tiếng ầm ỹ bên ngoài.

Căn phòng này đúng là rất phù hợp với thẩm mỹ của Đồng Tuyết Lục.

“Chị Phương Vân, chắc căn phòng này không rẻ đâu nhỉ?”

Trâu Phương Vân giơ một bàn tay lên: “Cần bây nhiêu tiền!”

Một bàn tay, chính là phải mất năm nghìn tệ!

Nghe thấy thế Đồng Tuyết Lục lập tức líu lưỡi.

Tiền an ủi của hai vợ chồng Đồng Đại Quân một ngàn tệ, công việc bán cho nhà họ Từ được ba trăm tám mươi tệ nữa, cho người ở quê quán Bắc Hòa một nửa.

Khoảng thời gian trước để đám người Tạ Kim Hoa mang tiếng “Hủ bại”, cô còn chủ động cho bọn họ không ít tiền, tính ra bây giờ trong tay cô chỉ còn hơn một nghìn một trăm tệ một chút.

Ngay cả một nửa cũng không đủ, vậy thì mua thế nào?

Trâu Phương Vân nói: “Em gái, là em chị mới giới thiệu căn phòng này cho đấy, nếu là người khác, chưa chắc chị sẽ dẫn đến đây đâu! Căn phòng này trước đây là của gia đình tư bản, có điều em không cần lo lắng, hiện giờ phòng này đang ở dưới danh nghĩa chính phủ, hoàn toàn không có vấn đề gì.”

“Chỉ là rất nhiều người sợ hãi, sợ một ngày nào đó sẽ bị chính phủ tịch thu, cho nên mới chưa bán được, có điều cùng lắm là một hai tháng nữa, chắc chắn sẽ bị người ta mua mất.”

Nhà chồng chị ta không nhiều tiền như vậy, nếu không chị ta đã mua từ lâu rồi.

“Chị Phương Vân, phòng này đắt qua, trong tay em không có nhiều tiền như vậy, ngại quá, đã chiếm dụng quá nhiều thời gian của chị.”

Lúc này tâm trạng của Đồng Tuyết Lục giống như đang cầm hai trăm tệ đi dạo cửa hàng LV vậy, rất là lo lắng.

Trâu Phương Vân xua tay: “Em khách khí với chị làm gì, nhưng mà nếu không được phòng, sau này em ở đâu?”

Đồng Tuyết Lục thở dài nói: “Sau này xem lại đi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.”

Cuối cùng vẫn còn một con đường nữa, chính là thuê nhà của Tô Tú Anh.

**

Trên đường trở về, Đồng Tuyết Lục có chút uể oải.

Cô quá thích căn phòng kia, còn chuyện có bị chính phủ thu hồi hay không, cô không lo lắng chút nào, vấn đề là hiện giờ cô không kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy.

Còn hai năm nữa mới đến cải cách kinh tế, cô muốn kiếm nhiều tiền trong khoảng thời gian này, căn bản là chuyện mơ tưởng hão huyền.

Thật ra cô có thể làm giống như các vị tiền bối xuyên không khác, mang chút đồ ăn ra chợ đen đầu cơ trục lợi, nhưng đến chợ đen chỉ có thể xem như làm ăn nhỏ, không có bàn tay vàng như không gian, căn bản không có khả năng kiếm được bốn nghìn tệ trong khoảng thời gian ngắn.

Được rồi, nói đến nói đi, lựa chọn cuối cùng của cô cũng chỉ có cách thuê nhà của Tô Tú Anh.

Ban đêm, sau khi cơm nước xong xôi, Đồng Tuyết Lục nói với Đồng Gia Minh chuyện không lâu nữa cô sẽ đổi công việc khác.

“Tôi đổi việc với một người đang làm ở tiệm cơm quốc doanh, trong nội thành, đến lúc đó tôi sẽ đi tìm phòng, chúng ta cùng nhau dọn qua bên đó, cậu có vấn đề gì không?”