Chương 90: Ly trà xanh thứ chín mươi

Tiêu Thừa Bình rũ mắt lườm cậu ta một cái: “Dạy dỗ cái gì mà dạy dỗ? Cậu coi mình là thổ phỉ à?”

Em họ: “???”

Tiêu Thừa Bình hừ một tiếng: “Nhớ kỹ, cậu là đang ông, phải độ lượng một chút, đừng tính toán chi li như đàn bà thế, cậu không cảm thấy mất mặt sao?”

Em họ: “……”

Được rồi, coi như cậu ta lắm miệng!

Coi như cậu ta chưa nói gì cả, anh họ vui vẻ là được rồi!

Tiêu Thừa Bình nhìn về phía trong phòng một cái, đột nhiên chậc lưỡi, nói: “Lạ thật, sao túi nước mắt kia lại chạy đến chỗ quản lý bát động sản nhỉ? Chẳng lẽ cô ấy muốn mua nhà sao?”

Em họ: “Anh có muốn em vào trong, lén lút hỏi thăm một chút không?”

Tiêu Thừa Bình nhướng mày: “Sao phải lén lút hỏi thăm? Trong đầu cậu cả ngày đều nghĩ đến những chuyện vớ vẩn gì vậy? Làm người phải quang minh lỗi lạc, lén lút còn ra thể thống gì!”

Em họ: “...”

Từ giây phút này trở đi, cậu ta thề sẽ không! Nói! Một! Lời! Nào! Nữa!!!

Ai nói nữa chính là chó!!!

**

Đồng Tuyết Lục đi vào phòng quản lý bất động sản, nói với nhân viên ý đồ của mình.

Nhân viên trong phòng là phụ nữ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đôi mắt chậm rãi đảo qua khuôn mặt trắng nõn của Đồng Tuyết Lục.

Vẻ mặt vừa thờ ở vừa kiêu ngạo, nói: “Không có phòng cho thuê, bán thì có vài căn, cô đã chuẩn bị đủ tiền chưa?”

Đồng Tuyết Lục móc ra hai viên kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi xách quân đội, đưa cho đối phương, cười nói: “Em gái nhỏ, em còn nhỏ như vậy đã tìm được công việc tốt thế này rồi, đúng là khiến người ta hâm mộ quá.”

Trâu Phương Vân sửng sốt một lúc, ngay sau đó trên mặt lập tức hiện lên vẻ thẹn thùng, nói: “Cô nói bậy gì đó, con trai tôi đã bảy tám tuổi rồi, sao cô có thể gọi tôi là em gái nhỏ?”

Đồng Tuyết Lục trưng ra vẻ mặt kinh ngạc: “Không thể nào? Da của chị vừa trắng lại vừa sáng, em còn tưởng rằng chị nhỏ hơn em một hai tuổi chứ? Chị bảo dưỡng thế nào mà tốt vậy?”

Trong vẻ thẹn thùng của Trâu Phương Vân còn mang theo vài phần kiêu ngạo: “Đâu có bảo dưỡng gì, nếu nói nghiêm túc thì từ nhỏ ra tôi đã rất trắng rồi, trước đây khi ra ngoài, người ta còn không tin tôi đã có con trai lớn như vậy rồi đâu.”

Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục vô cùng chân thành: “Nếu là em, em cũng không tin! Hơn nữa em nghe nói sau khi sinh con phụ nữ sẽ già nhanh hơn, thế mà trên người chị lại không nhìn ra chút dấu vết đã từng sinh con nào cả.”

Trâu Phương Vân khẽ sờ lên mặt mình, cười tươi như một đóa hoa: “Đúng rồi, ban nãy cô bảo cô muốn mua nhà thế nào nhỉ? Tôi thấy tuổi cô không lớn, sao lại một mình đến đây xem nhà?”

Đồng Tuyết Lục mím môi, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Em cũng không muốn đến đây một mình, nhưng mà vài tháng trước cha mẹ em xảy ra chuyện đều qua đời, trong nhà bây giờ em là lớn nhất, phía dưới còn có em trai em gái, em gái nhỏ nhát mới ba tuổi, em không cố gắng gánh vác thì ai gánh vác?”

Nghe thấy lời này, Trâu Phương Vân cũng cảm thấy đau xót: “Cô còn nhỏ tuổi như vậy, đúng là không dễ dàng.”

Đồng Tuyết Lục lau sạch nước mắt vừa rơi xuống, giọng nói mang theo chút nức nở: “Thời buổi này có ai dễ dàng? Không phải vẫn sống được sao, chị thấy đúng không? Gần đây em mới đổi việc, sắp đến làm ở tiệm cơm quốc doanh, cho nên mới định tìm phòng cho thuê ở khu vực lân cận.”

Trâu Phương Vân nghe thấy cô sắp làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, hai mắt lập tức sáng lên: “Công việc ở tiệm cơm quốc doanh của cô có chắc không?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Tất nhiên là chắc chắn rồi, có điều đối phương còn có chút chuyện chưa xử lý xong, phải chờ thêm một hai tuần nữa mới đổi sang bên này được.”

Thời buổi này có thể làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, là chuyện vô cùng có thể diện, nếu có người thân, bạn bè làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, cũng là chuyện vô cùng có mặt mũi.

Đặc biệt là khi muốn mời người khác đi ăn, nếu có người quen làm tại tiệm cơm quốc doanh, vậy thì có thể bảo đối phương phần cho mình chút đồ ăn ngon, đó chính là chuyện vô cùng có thể diện.

Trâu Phương Vân có lòng muốn làm quen với Đồng Tuyết Lục “Công việc này của cô rất tốt, nhất định phải đổi nhé. Còn chuyện ở lại nơi nào... Phòng thuê đúng là không có thật, nhưng mà trong tháng này có mấy căn nhà đang rao bán, bây giờ cô cố muốn đi xem thử luôn không?”

Đồng Tuyết Lục nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ đã đến thời gian tan ca ăn cơm rồi, hay là thế này nhé, em mời chị đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm trưa, sau đó chúng ta đi xem phòng sau, có được không?”

Trâu Phương Vân vội vàng từ chối: “Không được, không được, tiệm cơm quốc doanh đắt như vậy, sao tôi có thể để cô mời được.”

Đối phương không có cha mẹ, còn phải nuôi em trai em gái, sao cô có thể không biết xấu hổ để đối phương mời.

Nhưng Đồng Tuyết Lục lại kéo thẳng cô ta đến tiệm cơm quốc doanh, kiên trì muốn mời cô ta ăn trưa.

Muốn người khác làm việc cho mình, nhất định lễ nghĩa phải chu đáo.

Có chút tiền nên tiêu thì phải tiêu, đây là phong cách làm việc của cô từ trước đến giờ.