Đồng Tuyết Lục thấy sắc trời còn sớm, dứt khoát không vội quay về nhà, mà đi xem phòng ở trong nội thành.
Sau này cô thay đổi công việc với Tô Tú Anh, bốn người nhà bọn họ chắc chắn phải dọn đến nội thành, công việc ở tiệm cơm quốc doanh lại không cung cấp chỗ ở.
Phòng Tô Tú Anh đang ở là phòng do đơn vị Hà Bảo Căn phân phối, thuộc sở hữu cá nhân, sau này nếu chị ta bán công việc của chồng mình đi, chắc cũng bán luôn cả căn phòng ấy.
Cho dù Tô Tú Anh không bán căn phòng kia đi, cô cũng không muốn thuê lại chỗ đó.
Bởi vì so với căn phòng trong khu tập thể hiện giờ, căn phòng đó vừa cũ vừa chật chội hơn, ngoài sân chất đầy đồ đạc, vừa bẩn thỉu vừa bừa bộn.
Cô muốn đổi sang một nơi nào đó riêng tư hơn, không cần chỉ vì nấu vài món ngon cũng phải cố kỵ ánh mắt của người khác.
Hơn nữa, cô còn rất không thích đám hàng xóm lạnh nhạt không có tình người kia, cho nên nếu có lựa chọn khác, cô sẽ không thuê căn phòng kia của Tô Tú Anh.
Nếu muốn làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, vậy thì nơi ở tốt nhất chính là khu vực xung quanh tiệm cơm.
Sau khi hạ quyết tâm, Đồng Tuyết Lục lập tức đi về khu vực phía nam thành phố.
Không giống với đời sau, hiện giờ phòng ở Kinh Thị đều thấp bé sát vào nhau, không có khu nào quy hoạch rõ ràng cả.
Hơn nữa phần lớn phòng ở đều là nhà cũ, mấy thế hệ người trong gia đình cùng sống trong một căn nhà, ngay cả chỗ ở cho gia đình còn chưa đủ, chứ đừng nói đến chuyện cho thuê hay bán bớt.
Đồng Tuyết Lục lượn một vòng các khu dân cư quanh đó, cũng hỏi thăm không ít người, nhưng vẫn không gặp được nhà nào cho thuê.
Cô không khỏi hoài niệm về vô số quảng cáo cho thuê nhà tràn lan ngoài đường và người môi giới thời hiện đại.
Sau đó một bác gái chỉ điểm cho cô, bảo cô đến nơi quản lý bất động sản hỏi thử xem, có lẽ sẽ có nhà bán hoặc là cho thuê.
Lúc này đã gần đến trưa rồi, sợ nhân viên quản lý bất động sản tan làm, cô vội vàng nhanh chân chạy đến nơi quản lý bất động sản.
Chạy đến nơi, cô đang đinh bước vào, nào ngờ lại va phải một người đàn ông từ bên trong bước ra.
Dáng người đối phương cao lớn, tuy rằng cô va phải anh ta, đầu không nở hoa, nhưng cái trán cũng đau đớn nhăn tít lại.
Nhưng mà là cô va phải người ta, nên cô rất tự giác xin lỗi trước: “Xin lỗi, tôi không cố ý, anh không sao chứ?”
Tiêu Thừa Bình đang định nói mình không sao cả, đột nhiên nhìn thấy mặt cô, anh ta lại “Ồ” lên một tiếng, sau đó anh ta cúi người nhìn chằm chằm vào mặt Đồng Tuyết Lục.
Thấy anh ta nhìn chằm chằm mình như vậy, Đồng Tuyết Lục cảm thấy bị mạo phạm, trong lòng vô cùng không thoải mái.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã chỉ vào cô kêu lên: “Là cô sao, túi nước mắt!”
Túi nước mắt?
Cái quỷ gì vậy?
Đồng Tuyết Lục nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện.
Cô lập tức trông thấy người đàn ông rất cường tráng ấy, dáng người anh ta cao lớn, để tóc húi cua, mắt nhỏ mũi to, nhìn qua ngũ quan không được hài hòa cho lắm.
Có điều đây không phải vấn đề, vấn đề là nhìn người này có chút quen mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cô lại không nhớ ra được.
- Xin lỗi, anh nhận lầm người rồi!
Nói xong cô lướt qua anh ta, muốn vào trong.
Tiêu Thừa Bình ngăn cô lại: “Không có khả năng tôi nhận lầm người! Chính là cô, Đồng Tuyết Lục!”
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới nghiêm túc quan sát đối phương, sau đó cuối cùng cô mới nhớ ra đối phương là ai.
Tiêu Thừa Bình, con trai của bộ trưởng tổng cục hậu cần, lớn hơn nguyên chủ bốn tuổi, từ nhỏ đã sống cùng với nhau trong một khu tập thể.
Từ nhỏ Tiêu Thừa Bình đã cao lớn hơn bạn đồng lứa, chính là người nghịch nhất, thích trêu chọc trẻ con trong khu tập thể.
Trong số đó nguyên chủ chính là người bị anh ta bắt nạt thảm nhất, về sau cứ nhìn thấy anh ta là bật khóc, nên mới được đặt cho biệt hiệu là “Túi nước mắt”.
Mấy năm trước Tiêu Thừa Bình đi bộ đội, tham gia quân ngũ mấy năm rồi vẫn chưa trở về, dáng vẻ trưởng thành hơn so với trước kia không ít, hơn nữa trong trí nhớ của nguyên chủ chỉ có một người là Phương Văn Viễn, cho nên vừa rồi khi nhìn thấy anh ta, cô mới không nhận ra được ngay lập tức.
Tiêu Thừa Bình thấy cô không nói lời nào, mắt nhỏ trợn trừng lên, nói: “Đồng Tuyết Lục, sao cô không nói gì, không phải cô không nhớ tôi là ai chứ?”
“Không nhớ! Còn nữa, chó ngoan không cản đường, tránh ra, nếu còn không tránh ra tôi sẽ đến bộ đội cử báo anh tội lưu manh!”
Nói xong, Đồng Tuyết Lục không thèm để ý đến anh ta nữa, cô trực tiếp lướt qua người anh ta bước vào bên trong.
Vẻ mặt Tiêu Thừa Bình như bị đau răng vậy, anh ta nói: “Túi nước mắt, còn nói không nhớ ra tôi là ai, không nhớ ra sao cô biết tôi đang ở bộ đội? Đúng là không ngờ đấy, chẳng qua mới hai năm không gặp thôi, thế mà từ túi nước mắt cô đã biến thành quả ớt nhỏ rồi!”
Người đàn ông đi bên cạnh anh ta hỏi: “Anh họ, cô gái kia là ai thế? Sao lại nói chuyện chanh chua như vậy? Còn dám mắng anh là chó nữa, có cần em lên dạy dỗ cô ta vài câu không?”