Chương 88: Ly trà xanh thứ tám mươi tám

Đồng Tuyết Lục nhắc lại hai lần, nhưng Tô Tú Anh vẫn kiên quyết không nhận tiền, cô đành phải thôi.

Vì thế, hai người hẹn nhau, đợi chuyện phía bên này của Tô Tú Anh giải quyết xong, hai người sẽ đổi việc cho nhau.

Tô Tú Anh còn muốn mời Đồng Tuyết Lục ăn cơm, nhưng Đồng Tuyết Lục thấy chị ta như vậy, biết lúc này chắc chắn chị ta cũng không muốn ăn uống gì, vì thế đã từ chối.

Hoàng Hương Lan muốn ở lại đây cùng Tô Tú Anh, còn Đồng Tuyết Lục thì đang định một mình quay về huyện Duyên Khánh, đột nhiên cô nghĩ đến chuyện Ôn Như Quy từng giúp mình.

Mũi chân cô xoay chuyển, lại lần nữa bước vào đồn công an.

Cô hỏi thăm phòng làm việc của Phác Kiến Nghĩa, rồi trực tiếp qua đó.

Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục vừa đi đã quay lại, Phác Kiến Nghĩa có chút sửng sốt: “Sao cô quay lại đây thế?”

Nghe thấy lời anh ta nói, Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Nói vậy, đồng chí Phác biết hôm nay tôi tới đồn công an sao?”

“Vừa rồi tôi nhìn thấy cô bên ngoài.” Phác Kiến Nghĩa nhướng mày, vẻ mặt bát quái, hỏi: “Vừa rồi cô có gặp Như Quy trong đồn không?”

Ôn Như Quy cũng tới đồn công an?

Đồng Tuyết Lục ngẩn người, đột nhiên nhớ tới giấc mộng xuân tối hôm qua, mặt cô khống chế không từ từ nóng lên.

Ngay sau đó cô lại nhíu mày, vừa rồi cô nói những lời kia, chắc Ôn Như Quy không nghe được đâu nhỉ?

Phác Kiến Nghĩa mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Đồng Tuyết Lục: “Đồng chí Đồng? Cô có nghe thấy tôi nói gì hay không?”

Đồng Tuyết Lục lấy lại tinh thần, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi nghe được, vừa rồi tôi không gặp được đồng chí Ôn, anh ấy đi khi nào?”

“Đi một lúc lâu rồi.” Hai mắt Phác Kiến Nghĩa vẫn nhìn chằm chằm vào cô: “Đồng chí Đồng, cô cảm thấy con người Như Quy thế nào?”

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Đồng chí Ôn là người tốt.”

Phác Kiến Nghĩa: “…”

Sau khi phát một tấm thẻ người tốt cho Ôn Như Quy, Đồng Tuyết Lục nói thẳng ra mục đích mình quay lại đây.

“Tôi đến đây tìm anh, vì muốn hỏi anh một chút, đồng chí Ôn, anh ấy có đặc biệt yêu thích món ăn nào không? Anh ấy giúp tôi nhiều lần như vậy, tôi muốn nấu vài món tặng cho anh ấy làm quà đáp lễ.”

Vẻ mặt Phác Kiến Nghĩa như muốn nói “Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay cô có ý đồ với Như Quy mà”, anh ta kích động nói: “Đồng chí Đồng, cô muốn nấu vài món tặng cho Như Quy?”

Đồng Tuyết Lục sửa đúng lời anh ta: “Là tặng quà đáp lễ cho anh ấy.”

Phác Kiến Nghĩa tự động xem nhẹ ba từ quà đáp lễ: “Như Quy, cậu ta thích ăn cá, cá nấu món gì cũng thích.”

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút: “Vậy anh ấy có ăn được cay không?”

Phác Kiến Nghĩa gật đầu: “Chắc là có thể, nhưng không ăn được cay quá.”

Có thể ăn được cay thì dễ làm rồi.

Đồng Tuyết Lục cong môi cười nói: “Cảm ơn anh, đồng chí Phác, tôi đi trước đây.”

Phác Kiến Nghĩa: “…”

Chỉ vậy thôi? Cứ như vậy đã đi rồi?

Tốt xấu gì anh ta cũng là người xuất lực, chẳng lẽ không nên tặng anh ta một phần sao?

Đúng là quá đáng!

Rất đáng giận!

**

Ôn Như Quy quay về quân khu đại viện.

Vừa vào đến cửa đã nhìn thấy trên bàn ăn cơm đặt một bồn cỏ xanh, cạnh ngăn tủ đặt roi điện cũng có một bồn cỏ xanh.

Anh cảm thấy có chút kỳ quái, xoay người hỏi chú Tồng: “Chú Tông, không phải từ trước đến giờ trong nhà chỉ trồng hoa sao? Sao bây giờ lại bày hai bồn cỏ trong nhà?”

Chú Tông nhìn ra ngoài, không thấy bóng dáng ông Ôn đâu, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Tư lệnh nói muốn bày hai bồn cỏ trong nhà để nhắc nhở cậu.”

Ôn Như Quy nhướng mày: “Nhắc nhở cháu?”

Chú Tông gật đầu rất mạnh: “Nhắc nhở cậu, khi nào thì mang “Cỏ non” về nhà!”

Ôn Như Quy: “…”

Đúng là việc ông nội anh có thể làm ra được.

Đột nhiên chú Tông lại thở dài một hơi, nói: “Tư lệnh lớn tuổi rồi, ông ấy luôn nói sợ bản thân mình không sống được đến lúc chắt trai ra đời, mỗi lần chú nghe thấy tư lệnh nói thế trong lòng đều vô cùng khó chịu. Chú biết cháu không thích nghe lời này, nhưng cháu cũng không còn nhỏ nữa, sau này dù thế nào cũng phải tìm người chăm sóc mình, cháu nói xem có đúng không?”

Sắc mặt Ôn Như Quy trầm tĩnh như nước, một lúc lâu sau, anh mới nói: “Cháu biết rồi, chú Tông.”

Nói xong anh xoay người lên lầu.

“!!!”

Chú Tông sững sờ tại chỗ, rất lâu sau vẫn chưa thể phản ứng lại.

Bình thường khi nhắc đến chuyện kết hôn, lập gia đình, Ôn Như Quy luôn tỏ ra rất kháng cự, nhưng mà vừa rồi anh lại nói biết rồi???

Mình phải nhanh chóng nói tin tức tốt này cho tư lệnh mới được.

Chú Tông đang định ra ngoài, thì nhìn thấy ông Ôn đang ngâm nga khúc hát bước vào.

Chú Tông: “Tư lệnh, hình như tâm trạng của ngài hôm nay không tồi nhỉ?”

Ông Ôn vuốt râu cười nói: “Lão già họ Khương kia hôm nay đánh thua tôi năm ván cờ liền, đúng là quá vô dụng.”

Chú Tông cũng không làm ông mất hứng, vội vàng bẩm báo lại chuyện vừa rồi.

Ông Ôn nghe xong hai mắt trợn trừng to như mắt trâu: “Thằng bé thật sự nói như vậy?”

Chú Tông gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, vừa rồi Như Quy đứng ngay chỗ này, hai mắt nhìn vào bồn cỏ xanh, sau khi tôi nói cho cậu ấy những lời đó, cậu ấy nói cậu ấy biết rồi.”

Ánh mắt ông Ôn dừng trên bồn cỏ xanh kia, đột nhiên phát ra một tràng tiếng cười lớn: “Ha ha ha... Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay cỏ non sẽ có tác dụng.”

“Tiểu Tông, mau đi kiếm thêm mấy bồn cỏ xanh nữa về đây, đặc biệt là loại cỏ non ấy, còn nữa, nhớ mang hai bồn đến phòng Như Quy, để mỗi ngày thằng bé đều nhìn thấy! Đợi khi nó về căn cứ, cũng bảo nó mang theo hai bồn về.”

Để nó mỗi ngày đều nhìn thấy cỏ non, ông không tin ngày nào anh cũng nhìn thấy cỏ non lại vẫn không có cảm giác gì.

Chú Tông vội vàng gật đâu: “Được được, tôi lập tức đi đào cỏ xanh!”

Ông Ôn sửa lại lời chú Tông nói cho đúng: “Không phải cỏ xanh, là cỏ non!”

“Vâng, tư lệnh!”

Đợi đến khi Ôn Như Quy xuống lầu ăn cơm, trong phòng lại có thêm vài bồn cỏ xanh nữa.

Trong phòng khách một mảnh xanh mượt, xanh đến mức khiến người ta hốt hoảng.

… Đúng là rất “Lục”.