Khi Phác Kiến Nghĩa cầm một tập tài liệu ra khỏi văn phòng, lúc quay đầu đột nhiên anh nhìn thấy một cô gái đang đi ra ngoài từ sảnh tiếp khách.
Bóng người yểu điệu ấy, cái đầu tròn tròn ấy...
Anh ta có chút sửng sốt, người kia không phải đồng chí tên Đồng Tuyết Lục sao?
Sao cô ấy lại ở chỗ này?
Anh ta cất bước đang định đuổi theo, nhưng chưa chạy đến nơi, thì một đám người đã vây quanh Đồng Tuyết Lục.
Anh ta đành phải dừng lại.
Hàng xóm của Tô Tú Anh vây quanh Đồng Tuyết Lục, mồm năm miệng mười bắt chuyện làm quen muốn tạo quan hệ giúp đỡ cho người thân hoặc con cháu nhà mình.
“Vị nữ đồng chí này, không phải cô nói bạn của bạn trai cô là đội trưởng trong đồn công an này sao? Tôi có đứa cháu trai muốn vào đồn công an làm việc, cô xem có thể giúp đỡ giới thiệu một chút không?”
“Nữ đồng chí, con trai tôi là tham gia quân ngũ, sau khi xuất ngũ vẫn chưa tìm được công việc tốt, sức khỏe của nó rát tốt, nếu cô muốn giới thiệu, giới thiệu con trai tôi chắc chắn không sai.”
“Nữ đồng chí, tôi……”
Đồng Tuyết Lục cảm thấy như có một đám ruồi bọ vo ve bên tai cô vậy, phiền chết đi được: “Đương nhiên là không được rồi, anh ta là đội trưởng, chịu trách nhiệm phá án và bắt tội phảm, sao có thời gian rảnh để giúp các thím giải quyết những việc này.”
Có người không phục nhìn cô hỏi: “Vậy sao cậu ta có thời gian rảnh để giúp cô?”
Đôi mày đẹp của Đồng Tuyết Lục nhướng lên: “Chuyện này có thể giống nhau sao? Tôi là bạn gái của bạn anh ta, hơn nữa tôi xinh đẹp, đại đội trưởng, anh ta không khích người xấu đâu, nếu mọi ngời cảm thấy mình xinh đẹp hơn tôi, mọi người có thể tìm anh ta giúp đỡ.”
Đồng Tuyết Lục nói xong thì không để ý tới bọn họ nữa, cô nhanh chân nghênh ngang đi ra ngoài.
Mọi người: “……”
Tô Tú Anh vẫn chưa chạy xa, sau khi ra khỏi đồn công an chị ấy lập tức dừng lại.
Hoàng Hương Lan đuổi theo nhìn thấy dáng vẻ lệ rơi đầy mặt của chị họ mình, lập tức luống cuống: “Chị họ, chị làm sao vậy? Chị… có phải chị hối hận rồi không?”
Tô Tú Anh lau sạch nước mắt, lắc đầu: “Chị không hối hận, chỉ là trong lòng chị rất khó chịu, nhưng không biết phải nói làm sao.”
Vừa rồi khi Hà Bảo Căn quỳ gối trước mặt xin cô tha thứ cho anh ta, nói sau này anh ta sẽ đối xử tốt với cô và con gái, thiếu chút nữa cô đã mềm lòng.
Trước khi kết hôn, bọn họ cũng từng có những ngày tháng ngọt ngào, rất nhiều khi cô không thể hiểu được, vì sao anh ta lại trở thành người như bây giờ.
Hoàng Hương Lan vẫn chưa kết hôn, cũng chưa từng có bạn trai, đối với chuyện tình cảm cô hoàn toàn không biết nên an ủi thế nào.
Hai người ngồi xổm ở ven đường một lát, Đồng Tuyết Lục cũng ra ngoài.
Thấy hai mắt Tô Tú Anh đỏ bừng, dễ nhận ra vừa rồi chị ta đã khóc, nhưng Đồng Tuyết Lục không định hỏi.
Thấy cô tới gần, Tô Tú Anh mau chóng nén nỗi khổ trong lòng xuống, nói: “Đồng chí Đồng, hôm nay đúng là rất cảm ơn cô.”
Đồng Tuyết Lục xua tay: “Mọi người đều chị em cùng giai cấp công nhân, giúp đỡ nhau là việc nên làm, chị không cần khách khí như vậy. Nhưng mà tiếp theo tốt nhất chị nên bán vị trí công việc của chồng chị đi, sau đó tranh thủ ly hôn trước khi công bố hình phạt!”
Còn chuyện vài năm sau chồng chị ấy ra ngoài có thể tìm đến gây phiền toái cho hai người hay không, cô cảm thấy vấn đề không lớn.
Qua hai năm nữa cải cách mở ra, đến lúc đó nếu Tô Tú Anh sợ Hà Bảo Căn quấy rầy cuộc sống của mình và con gái, chị ấy có thể mang con gái đến nơi khác phát triển.
Yên lặng một lát, sau đó Tô Tú Anh nói: “May mà có đồng chí Đồng nhắc nhở tôi, nếu không đúng là tôi không nghĩ ra chuyện này! Đúng rồi, đồng chí Đồng, tôi nghe nói cô muốn tìm người đổi việc à? Không biết cô nghĩ thế nào về công việc trong tiệm cơm quốc doanh?”
Trong lòng Đồng Tuyết Lục đã có ý đó, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như cũ: “Sao thế? Chị muốn đổi việc với tôi à?”
Tô Tú Anh gật đầu: “Tôi cử báo chồng với mẹ chồng mình, công việc kia tôi không có cách nào làm tiếp được nữa, chỗ ở cũng phải đi tìm nơi khác, nếu không tôi sợ bọn họ nói ra lời khó nghe nào đó khiến con gái mình nghe được.”
Chị ta bị người ta nói là một chuyện, chuyện chị ta lo lắng nhất là con gái mình.
Tuy rằng đổi nơi ở khác không thể hoàn toàn tránh được chuyện này, nhưng ít nhiều vẫn có chút tác dụng.
Đồng Tuyết Lục cũng không xấu hổ: “Bản thân tôi thật sự rất thích nấu ăn, nhưng mà công việc của tôi là công nhân dệt, nếu chị muốn đổi với tôi, tính ra thì chị chịu thiệt, hay là thế này nhé, tôi bỏ tiền ra mua vị trí công việc của chị.”
Tô Tú Anh vội vàng xua tay: “Không cần không cần, đồng chí Đồng, cô giúp tôi việc lớn như vậy, sao tôi có thể nhận tiền của cô chứ?”