Hàng xóm xung quanh không ngờ mọi chuyện sẽ đến nước này, bọn họ đều ồn ào khuyên nhủ.
“Tú Anh, có chuyện gì từ từ nói, làm ầm ĩ đến đồn công an không tốt đâu.”
“Đúng đấy, đều là người một nhà cả, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, Tú Anh, cháu mau giải thích rõ ràng với đồng chí công an đi!”
Bà Hà đúng là vừa ngu xuẩn vừa đê tiện, đến lúc này rồi còn muốn lôi kéo dư luận tạo áp lực cho Tô Tú Anh.
Nhưng mà Tô Tú Anh đã hạ quyết tâm, cho dù người xung quanh nói gì chị cũng không thay đổi ý định.
Bà Hà còn muốn khóc gào tiếp, nhưng lại bị đồng chí công an lạnh lùng cảnh cáo: “Câm miệng, có chuyện gì về đồn công an rồi nói sau!”
Bà ta giống con gà bị bóp chặt cổ, tiếng kêu khóc nghẹn ngay giữa cổ họng, khó chịu muốn chết.
Sau đó hai mẹ con Hà Bảo Căn đều bị đưa về đồn côn an.
Cùng nhau đến đó, ngoài Đồng Tuyết Lục và Tô Tú Anh ra, còn có cả hàng xóm xung quanh.
**
Trong đồn công an.
Nhìn thấy Ôn Như Quy xuất hiện ở cửa văn phòng, vẻ mặt Phác Kiến Nghĩa có chút bất ngờ: “Như Quy sao cậu lại tới đây?”
Ôn Như Quy nhẹ nhàng trả lời: “Ngày mai là sinh nhật ông nội, tôi phải về nhà một chuyến, tiện đường đến đây luôn, lần trước cậu gọi điện tìm tôi có chuyện gì không?”
Phác Kiến Nghĩa khoa trương nói: “Vừa rồi cậu nói một hơi nhiều hơn hai mươi chín từ! Đúng là hiếm thấy thật!”
Ôn Như Quy không để ý tới dáng vẻ kinh ngạc vì chuyện nhỏ này của anh ta, anh bước đến ngồi xuống ghế, hỏi lại: “Nói đi, có chuyện gì?”
Phác Kiến Nghĩa gãi gãi đầu: “Tôi gọi điện thoại cho cậu, thật ra là muốn nói với cậu về đồng chí Đồng kia.”
Lúc này trên mặt Ôn Như Quy mới có một tia biến hóa, đôi mày kiếm hơi nhướng lên: “Nói rõ ràng.”
Phác Kiến Nghĩa cười hì hì hai tiếng: “Việc này nói ra thì rất dài, không phải tôi đang nghi ngờ cô ấy là bạn gái cậu sao? Ngày đó khi đến nhà ga tiễn người trùng hợp gặp phải cô ấy, tôi định bắt nọn cô ấy một phen, hỏi cô ấy có phải bạn gái cậu không, cậu biết cô ấy trả lời thế nào chứ?”
Hàng mi đen nhánh của Ôn Như Quy hơi rủ xuống, không hé răng.
Phác Kiến Nghĩa giả giọng Đồng Tuyết Lục, học theo dáng vẻ của cô: “Cô ấy nói: Đúng, tôi với Như Quy ở bên nhau hơn một năm rồi. Cậu không nhìn thấy dáng vẻ lúc đó của cô ấy đâu, vẻ mặt thẹn thùng, ai nghĩ là cô ấy đang nói dối. Cậu nói xem có phải cô ấy rất ranh ma không?”
Ôn Như Quy nhìn anh ta một cái: “Không phải cô ấy ranh mà, mà là cậu ngu ngốc.”
“...?”
Phác Kiến Nghĩa cố gắng cứu vớt tự tôn của mình: “Trong chuyện này thật sự không phải vì tôi ngốc, mà do cô ấy không ra bài theo lẽ thường, cậu nói xem, có cô gái nào lại lấy danh dự của mình ra để nói đùa không?”
Ôn Như Quy không nhanh không chậm nói: “Sau đó thì sao?”
Nhớ tới chuyện ngày hôm đó, Phác Kiến Nghĩa cảm thấy mặt mình nóng lên: “Sau đó cô ấy hỏi tôi vì sao lại biết cô ấy, còn cố ý giả vờ rất sợ hãi, tôi sợ cô ấy hiểu lầm, nên đã... Đã nói hết chuyện cậu nhờ tôi giúp cho cô ấy nghe rồi.”
Ôn Như Quy nhướng mày: “Đã như vậy rồi, cậu còn mặt mũi nói mình không ngu?”
“...”
Nụ nười trên mặt Phác Kiến Nghĩa vụt tắt: “Đó là do tôi nhất thời không phòng bị thôi, ai ngờ một cô gái nhỏ dịu dàng mong manh như vậy, tâm tư lại như than tổ ong thế! Có điều, tôi có thể chắc chắn, hình như cô ấy có ý cới cậu.”
Ôn Như Quy nhăn mày lại: “Đừng nói bậy!”
Phác Kiến Nghĩa không phục: “Tôi không nói bậy! Nếu cô ấy không có ý đồ gì với cậu, sao có thể nói với tôi cô ấy với cậu đã quen nhau hơn một năm? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này cô ấy còn tìm bạn trai thế nào được? Đúng rồi, có phải cô ấy biết bối cảnh nhà cậu, nên mới quấn lấy cậu không?”
Ôn Như Quy lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Đồng chí Đồng không phải loại người như vậy, ý xấu cũng không nhiều như cậu.”
Phác Kiến Nghĩa: “...”
Được rồi, ngàn sai vạn sai đều là anh ta sai.
Chưa ở bên nhau đã che chở cho nhau như vậy, nếu ở bên nhau còn đến mức nào nữa?
Ôn Như Quy đứng dậy nói: “Nếu cậu không còn chuyện gì khác, thì tôi đi trước đây, còn nữa sau này đừng ngu ngốc như vậy!
Phác Kiến Nghĩa: QAQ