Có gã đàn ông biến thái đang đuổi theo mình, trái tim Đồng Tuyết Lục đập thình thịch, may mà vừa chạy qua chỗ ngoặt, cô đã nhìn thấy hai đồng chí công an đang đi về phía bên này.
Cô vội vàng kêu to: “Đồng chí công an cứu mạng, có người muốn giết tôi.”
Hai đồng chí công an nghe thấy tiếng kêu cứu của cô, bước chân nhanh hơn vài phần.
Trong lòng Hà Bảo Căn đang rất giận dữ, căn bản không nghe rõ Đồng Tuyết Lục nói gì, đợi đến khi đuổi đến chỗ Đồng Tuyết Lục, anh ta mới trông thấy công an cũng ở đó, ngay lập tức sắc mặt anh ta đại biến.
Đồng Tuyết Lục chỉ vào Hà Bảo Căn, nói: “Đồng chí công an, chính là anh ta , chính anh ta muốn giết tôi!”
Hà Bảo Căn lập tức sợ hãi: “Đồng chí công an, hai đồng chí bắt sai người rồi, là do cô gái này đánh mẹ tôi trước, cho nên tôi mới đuổi theo cô ta!”
Hốc mắt Đồng Tuyết Lục đỏ bừng: “Đồng chí công an, anh ta nói năng bậy bạ! Tôi đi ngang qua nơi này, nghe thấy trong sân có người kêu cứu mạng tôi mới chạy vào, vừa vào nhà tôi đã trông thấy người đàn ông này vời mẹ anh ta đang đánh một cô gái.”
“Người phụ nữ kia bị đánh khuôn mặt đầy máu, tôi mới chạy đến ngăn cản bọn họ, bọn họ thấy thế còn mắng tôi xen vào việc người khác, mẹ anh ta còn định đánh tôi, tôi không cẩn thận đẩy mẹ anh ta một cái, người đàn ông này lập tức đuổi theo nói muốn giết chết tôi, vừa rồi các đồng chí cũng nghe thấy lời anh ta nói rồi đó, đúng là khiến tôi sợ muốn chết!”
Nói xong, cô bắt đầu lau nước mắt.
Hai đồng chí công an thấy Đồng Tuyết Lục yếu ớt như thế, còn vừa khóc vừa sợ hãi run lẩy bẩy, ngược lại khuôn mặt Hà Bảo Căn rất hung ác, và rồi khi chạy tới hai người cũng nghe thấy rõ lời đối phương mắng.
So sánh hai bên với nhau, tất nhiên bọn họ lập tức lựa chọn tin tưởng lời Đồng Tuyết Lục nói, không do dự chút nào.
Hai đồng chí công an vặn tay Hà Bảo Căn ra sau, áp giải anh ta về nhà mình.
Sau khi thấy con trai mình đuổi theo ra ngoài, bà Hà càng nghĩ càng tức giận, bà ta bò tới cưỡi lên người Tô Tú Anh, vừa đánh vừa mắng...
“Mày là cái loại gà chết tiệt không biết đẻ trứng, tao cho mày ly hôn này, tao cho mày nói này, bà đánh chết mày!”
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Từng bàn tay đánh trên mặt Tô Tú Anh, nhưng chị không né tránh, cũng không giãy giụa.
Chị biết chắc hẳn đồng chí công an sắp đến rồi, chị bị đánh càng thảm, hình phạt đối với hai người kia sẽ càng nặng!
Dù sao cũng bị đánh nhiều lần như vậy rồi, chị chỉ cần nhịn thêm lần này nữa thôi, sau này chị và con gái sẽ được tự do.
Khi Đồng Tuyết Lục dẫn hai đồng chí công an vào, thì nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Đồng Tuyết Lục lập tức cởi giày, ném về phía bà Hà: “Đồng chí công an, hai người nhìn thấy chưa, bây giờ là xã hội mới, vậy mà bà già chết tiệt này dám sử dụng bạo lực gia đình, đúng là coi thường pháp luật.”
Chiếc giày không nghiêng không lệch nện thẳng vào mặt bà Hà!
Bà Hà kêu “Ai da” một tiếng, cái mũi bị ném trúng vừa đau vừa xót.
Nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói đồng chí công an, bà ta còn tưởng rằng cô đang hù dọa bà ta, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên bà ta đã nhìn thấy con trai mình đang bị hai đồng chí công an vặn tay về phía sau, giữ chặt.
Cả người bà ta run lên, thiếu chút nữa đã bị dọa đái ra quần.
Một đồng chí công an bước lên trước, nói: “Đứng dậy, theo chúng tôi về đồn công an một chuyến.”
Sắc mặt bà Hà trắng bệch, đôi tay run như bị động kinh: “Đồng chí công an, tôi không sử dụng bạo lực, người kia là con dâu tôi, cuộc sống nhà ai không phải ồn ào nhốn nháo như vậy, không tin đồng chí cứ hỏi con dâu tôi xem!”
Nhưng bà ta vừa nói xong, đã nghe thấy Tô Tú Anh mặt đầy máu ngồi dậy, giọng nói đầy khí phách: “Đồng chí công an, tôi muốn cử báo Hà Bảo Căn ẩu đả ngược đãi phụ nữ, cùng với Vương Quế Hoa duy trì nếp sống phong kiến, ở nhà tra tấn con dâu, vết thương trên mặt trên người tôi chính là do bọn họ đánh!”
Đồng Tuyết Lục: “Tôi có thể làm chứng! Nữ đồng chí này bị đánh đến mức nằm bò ra đất, người đàn ông này còn không buông tha cho chị ấy, bây giờ là xã hội mới, đồng chí chủ tịch nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, thế mà còn có người dám ngược đãi phụ nữ như thế, người không để quy định pháp luật vào trong mắt như vậy, theo tôi thấy nên bắn chết!”
Hai mẹ con Hà Bảo Căn và bà Hà nghe thấy hai từ “Bắn chết”, sắc mặt lập tức thay đổi, đôi mắt trợn trừng to như mắt trâu.
Bà Hà cắn răng nói: “Tú Anh, có phải con bị hồ đồ rồi hay không? Chúng ta là người thân nhất của con, Bảo Căn là cha của Tiểu Thu, con đừng nói hươu nói vượn trước mặt đồng chí công an như thế!”
Bây giờ lại nói là người thân nhất, thế trước đó bọn họ vừa làm gì?
Tô Tú Anh nhìn bà Hà cười mỉa mai: “Đồng chí công an, tôi không nói hươu nói vượn, chính là bọn họ đã đánh tôi, hơn nữa không chỉ một lần, vết thương lớn lớn bé bé trên người tôi đều do bọn họ đánh, tôi muốn cử báo bọn họ, hai người mau bắt bọn họ lại đi!”
Bà Hà vừa sợ vừa tức, lập tức gào lên một tiếng, sau đó khóc lóc nói: “Ông trời ơi, tôi đã tạo nghiệt gì vậy, thế mà lại cưới về một đứa con dâu táng tận lương tâm như thê? Mọi người mau đến đây nhìn xem, thế mà có người cử báo cả chồng, cả mẹ chồng mình, cô ta muốn hại chết cả nhà chúng tôi đây mà!”