Lúc này là thời gian đi làm, hàng xóm xung quanh không phải người già thì chính là trẻ con, nhìn thấy hai mẹ con Hà Bảo Căn cùng nhau đánh Tô Tú Anh, không ai dám bước đến khuyên can.
Bà Hà vừa cào mặt Tô Tú Anh, vừa mắng như cho điên: “Loại đàn bà rách nát này, gả đến đây bảy năm chỉ sinh được một kẻ “bồi tiền hóa”, vậy mà còn có mặt mũi nói ra chuyện ly hôn? Mẹ kiếp!”
Da mặt Tô Tú Anh bị cào đau đến mức rít lên: “Vì sao tôi không thể ly hôn? Tôi đã đi bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói sức khỏe của tôi không thành vấn đề, người có vấn đề chính là con trai bà, nhìn anh ta cao lớn thế thôi, nhưng lại là kẻ vô sinh!”
Oa...
Hóa ra nguyên do không sinh được con không phải do Tô Tú Anh, mà là Hà Bảo Căn!
Nghe thấy lời này, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Hà Bảo Căn.
Hà Bảo Căn nghe thấy thế máu nóng xông lên mặt, tay nắm chặt thành nắm đấm vung thẳng vào mặt Tô Tú Anh.
“Bốp!”
Tô Tú Anh bị đánh lui về phía sau hai bước, cơ thể không đứng vững ngã ngồi trên mặt đất.
Đồng Tuyết Lục chạy vào, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Sao anh có thể đánh người như thế?”
Hà Bảo Căn mang vẻ mặt hung ác: “Đây là chuyện riêng nhà chúng tôi, không liên quan gì đến cô!”
Nói xong anh ta bước đến, lại muốn đánh Tô Tú Anh tiếp.
Tô Tú Anh nằm trên mặt đất rên rỉ, mặt đầy máu.
Đồng Tuyết Lục sợ chị ấy bị đánh chết, vội vàng chạy đến bảo vệ: “Tốt nhất anh nên dừng tay lại cho tôi, nếu anh dám chạm vào tôi một cái, tôi lập tức đến đồn công an cử báo anh tội lưu manh!”
Hà Bảo Căn dừng chân, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục.
Hà Bảo Căn sợ bị cử báo tội lưu manh, nhưng bà Hà không sợ.
Bà ta nhảy dựng lên chỉ vào Đồng Tuyết Lục mắng: “Quản trời quản đất quản mèo quản chó, chuyện nhà họ Hà chúng tao từ khi nào cũng do con nhóc nhà mày quản thế hả?”
“Hai người đánh người khác chính là không đúng! Bây giờ là xã hội mới, bà còn dám tra tấn con dâu như xã hội phong kiến trước đây, tôi phải đến đồn công an cử báo bà mới được!”
“Liên quan gì đến mày!” Bà Hà tức giận đến mức dậm chân, đang định xông lên cào mặt Đồng Tuyết Lục.
Nhưng Đồng Tuyết Lục đã hành động trước, cô trưng ra dáng vẻ bị dọa sợ, la hét thất thanh: “Giết người rồi... Cứu mạng, giết người rồi...”
Cô vừa kêu vừa điên cuồng vung vẩy hai tay hai chân, trong lúc không để ý, bà Hà đột nhiên bị chân cô đá cho một cái.
Đạp bà ta bay ra ngoài.
Bà Hà ngã trên mặt đất bắt đầu kêu gào: “Ui da... Gãy eo tôi rồi! Bảo Căn, con mau đánh con tiện nhân kia cho mẹ!”
Hà Bảo Căn thấy mẹ mình bị đánh, thì giận tím mặt, tay nắm chặt phát ra tiếng vang cạch cạch: “Đồ đê tiện, ai bảo mày xen vào việc của người khác? Có tin ông đây dùng một cái tát tát chết mày không?”
Đồng Tuyết Lục cười nhạo một tiếng, đôi mắt khinh bỉ nhìn lướt qua đũng quần anh ta, nói: “Cây không có vỏ chắc chắn phải chết, người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, chỉ dựa vào anh sao? Cái gối thêu hoa nhìn thì đẹp mà không xài được, bản thân vô sinh còn có mặt mũi mắng vợ mình không biết đẻ trứng, mẹ kiếp, đúng là không biết xấu hổ!”
Nói xong không đợi Hà Bảo Căn kịp phản ứng lại, cô đã quay đầu bỏ chạy.
Cơn giận lập tức xông thẳng lên đỉnh đầu Hà Bảo Căn, mặt anh ta chuyển sang màu đỏ tím, cất bước đuổi theo cô.
“Tiện nhân, hôm nay ông đây không giết chết mày ông đây theo họ mày!”
Đồng Tuyết Lục giơ chân chạy như điên, chạy đến cửa cô trốn sang một bên, lắng tai nghe tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, trong lòng đếm nhẩm: “Ba, hai, một...”
Khi Hà Bảo Căn lao ra khỏi cửa, cô duỗi chân ra ngoài...
Một tiếng “Rầm” rất lớn vang lên.
Hà Bảo Căn không đề phòng bị cô ngáng chân, cả người lao về phía trước ngã nhào trên mặt đất, mặt hôn lên đất mẹ.
Anh ta bò dậy, mũi đau đớn như bị đập gãy, vừa đau vừa nhức, khiến anh ta mở miệng chửi thề: “Tiện...”
“Tiện con mẹ mày!” Đồng Tuyết Lục cắt lời anh ta: “Bản thân vô sinh còn muốn con cháu đầy đàn, tao chưa bao giờ gặp ai có khát vọng được đội nón xanh như mày đâu.”
Lửa giận thiêu đốt cả người Hà Bảo Căn, gân xanh trên thái dương co lại: “Tiện nhân, ông đây giết mày!”
Bị nói bản thân vô sinh lặp đi lặp lại vô số lần, là đàn ông ai cũng tức giận!
Hà Bảo Căn nhịn đau bò dậy, muốn xông lên đánh cho Đồng Tuyết Lục một trận.
Đồng Tuyết Lục lại quay đầu chạy, vừa chạy vừa kêu: “Cứu mạng, giết người rồi, có người muốn giết tôi!”