Chương 85: Ly trà xanh thứ tám mươi lăm

Sau đó, Ôn Như Quy không để ý đến anh ta nữa, mà cất bước ra khỏi văn phòng.

Khi đi ngang qua một căn phòng thẩm vấn, đột nhiên anh nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ bên trong truyền đến...

“Các bác cho rằng mình không làm nhân chứng cho đồng chí Tô sẽ không đắc tội với nhà họ Hà sao? Tôi nói cho các bác biết, nếu các bác không nói thật, chính là các bác đang bao che, làm giả lời khai, hành vi ấy chính là phạm pháp.”

Sao giọng nói này lại quen tai thế nhỉ?

Ôn Như Quy dừng chân lại, đứng ngoài cửa sổ nhìn vào.

Vừa nhìn anh đã lập tức trông thấy một bóng người yểu điệu đang đứng nghiêng người với cửa sổ, mái tóc đen nhánh của cô được tết gọn ràng rủ trước ngực, làn da trắng nõn mịn màng được mái tóc đen tôn lên, khiến nó càng lóa mắt hơn.

Sự chú ý của Ôn Như Quy lập tức rơi trên chiếc nốt ruồi son nho nhỏ dưới khóe mắt cô.

Hai hàng mi của cô vừa dài vừa dày, khi mi mắt rũ xuống, vừa vặn che mất nốt ruồi son ấy, mi mắt nhấc lên nốt ruồi son lại hiện ra, như ẩn như hiện, khiến người ta liên tưởng đến đóa mai đỏ trong mùa đông tuyết rơi.

Người trong phòng nghe thấy lời nói của cô, đều có chút căng thẳng.

“Nữ đồng chí này, chúng tôi nói không biết gì cả cũng là làm giả lời khai sao?”

“Đương nhiên rồi, rõ ràng mọi người nhìn thấy đồng chí Tô Tú Anh bị đánh, mọi người lại nói không biết, như thế không phải là làm giả lời khai, thì thế nào mới coi là làm giả? Hiện giờ là xã hội pháp chế, nếu mọi người dám làm chuyện trái pháp luật, chắc chắn kết quả sẽ bị đưa đến nông trường lao động cải tạo!”

“Nữ đồng chí này, không phải chúng tôi không muốn giúp Tô Tú Anh, cô ấy cũng là người đáng thương, nhưng chúng tôi cũng sợ hãi!”

“Đúng đấy nữ đồng chí, cô không biết đâu, nhà họ Hà có thân thích làm ở đồn công an, nếu sau này anh ta được thả ra, anh ta có thể gây phiền phức cho chúng tôi không?”

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Người thân của anh ta có chức vụ gì?”

“Tôi cũng không rõ lắm, nghe nói hình như là một vị cán sự.”

Đồng Tuyết Lục cười nhạo một tiếng: “Một vị cán sự thôi đã khiến mọi người sợ hãi như vậy rồi? Bạn thân của bạn trai tôi chính là đội trưởng đội hình sự của đồn công an này, tôi còn chưa nói gì đâu.”

“Tôi nói cho mọi người biết, chỉ cần mọi người ăn ngay nói thật, tôi đảm bảo sau này sẽ không có người nào dám tìm đến gây phiền phức cho mọi người.”

“Nữ đồng chí, cô nói thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi, bạn trai tôi họ Ôn, là anh em lớn lên bên nhau từ nhỏ với vị đội trưởng đội hình sự kia, chẳng lẽ anh ta có thể trơ mắt nhìn tôi bị người khác bắt nạt sao?”

Đồng Tuyết Lục nói xong, cảm thấy giống như có ai đó đang nhìn mình.

Cô quay đầu lại theo bản năng, nhìn về phía cửa sổ, ánh nắng bên ngời cửa sổ rất tươi đẹp, nhưng không thấy ai cả.

Cô lắc đầu, cảm thấy có thể do mình quá nhạy cảm.

Từ khi bước chan ra khỏi đồn công an, trong đầu Ôn Như Quy vẫn luôn không ngừng lặp lại lời Phác Kiến Nghĩa vừa nói....

“Tôi cảm thấy chắc chắn cô ấy có ý với cậu! Nếu cô ấy không có ý gì với cậu, sao cô ấy có thể nói với người khác hai người đã hẹn hò với nhau hơn một năm rồi?”

Ánh nắng chói chang chiếu lên người anh, hàng mi rậm rạp của anh khẽ run lên một cái.

Chẳng lẽ, cô ấy thật sự có ý đó với mình sao?

Không biết nghĩ đến chuyện gì, hàng mi của anh lại khẽ run rẩy.

Tuy rằng vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, nhưng hai tai lại không có cách nào kiềm chế được bắt đầu đỏ lên.

...