Tạ Kim Hoa chính là điển hình của kẻ chỉ biết ức hiếp người nhà.
Vừa rồi khi đồng chí công an có mặt ở đây, bà ta bị dọa đến mức cái rắm cũng không dám thả ra, trơ mắt nhìn cháu nội mình bị bắt đi.
Lúc này thấy người ta đã đi hết rồi, bà ta lập tức lấy lại tinh thần, ngón tay chỉ vào Đồng Tuyết Lục mắng: “Mày... Cái con nhóc chết tiệt này, vừa rồi sao mày lại đánh Ngạn Lương?”
Còn tát vài cái nữa, được lắm!!
Đồng Tuyết Lục lại lần nữa trưng ra vẻ mặt đau lòng: “Bà nội, vừa rồi do cháu quá đau lòng, em họ, cậu ấy là cháu đích tôn của nhà họ Đồng chúng ta, là chủ nhân tương lai của cả nhà họ Đồng, nhưng bà xem, từ khi tới Kinh Thị cậu ấy đã làm ra những chuyện gì?”
“Chưa nói đến chuyện đánh nhau, uy hiếp hàng xóm sẽ phóng hỏa giết người, bây giờ ngay cả việc ăn trộm quần lót cậu ấy cũng làm, nếu cứ tiếp tục như vậy, còn gì là cậu ấy không dám làm nữa? Cháu đánh cậu ấy, là muốn cậu ấy tỉnh táo lại một chút, chẳng lẽ bà nội không hy vọng em họ tốt lên sao?”
Tạ Kim Hoa tức giận đến mức dậm chân: “Mày đánh rắm! Sao tao có thể không hy vọng cháu trai mình tốt lên, bây giờ tao đang hỏi mày vì sao lại đánh nó cơ mà?”
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục tỏ ra ấm ức: “Bà nội, cháu làm như vậy đều vì em họ, vì cả cái nhà họ Đồng này! Đánh nhau gây chuyện, làm nhục phụ nữ, em họ làm việc này không phải đang coi rẻ pháp luật kỷ cương của nhà nước sao? Cậu ta tìm đường chết như vậy, đừng nói chỉ bị phê đấu, ngay cả bị bắn chết cũng có thể!”
Nghe thấy hai chữ“Bắn chết”, hai chân Tạ Kim Hoa mềm nhũn, lập tức ngã ngồi ra đất.
Sắc mặt hai vợ chồng Phùng Chiêu Đệ và Đồng Tam Tráng cũng không dễ coi chút nào.
Đồng Tuyết Lục nhíu mày lại, nói tiếp: “Em họ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, mọi người không phê bình cậu ấy, không mau chóng phân rõ giới tuyến, chẳng lẽ mọi người cũng muốn bị phê đấu cùng cậu ấy, muốn bị bắn chết cùng cậu ấy sao?”
Người nhà họ Đồng lập tức bị dọa không dám nói gì nữa: “...”
Đôi mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục đảo qua đám người nhà họ Đồng, nói: “Cho nên vừa rồi cháu mới đánh cậu ấy, là để đồng chí công an xem, cho thấy chúng ta đều là công dân tốt, tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy với em họ!”
“...”
Vốn dĩ Tạ Kim Hoa định bảo Đồng Tuyết Lục về nhà họ Đồng bên kia xin giúp đỡ, lúc này miệng đã há ra rồi, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Không phải bà ta không muốn bảo vệ cháu chai mình, nhưng bà ta sợ...
Trước kia có người bị phê đấu, bà ta từng chạy tới ném đá nhổ nước miếng, khi đó sướng không chịu nổi, nhưng nếu người bị phê đấu biến thành mình thì... Tưởng tượng đến hình ảnh ấy, bà ta không nhịn được khẽ rùng mình một cái.
Bác Thái thấy thế lập tức châm chọc Tạ Kim Hoa một câu: “Tuyết Lục làm vậy vì nghĩ cho các người, vậy mà sau đó còn bị các người mắng, cả nhà bà đúng là một đám bạch nhãn lang!”
Bà Từ cũng xen miệng vào: “Còn không phải là bạch nhãn lang sao? Hôm qua ai còn nói cháu trai mình sẽ không bị bắt ấy nhỉ? Bây giờ thì hay rồi, thằng nhãi ranh chết tiệt kia cuối cùng cũng bị bắt, sau này sẽ không gây tai họa cho người trong khu tập thể này nữa!”
Tạ Kim Hoa hung hăng trừng mắt với bà Từ, nhưng lại không dám kiêu ngạo giống như hôm qua o.
Bà Từ thấy Tạ Kim Hoa không dám cãi lại mình, càng ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý hơn, giống như một con gà mái già vừa thắng trận.
Đồng Tuyết Lục hơi rũ mi mắt xuống, hàng lông mi dày rậm che kín ý cười trong mắt cô.
Việc lấy lòng nhà họ Từ trước đó, xem ra là nước cờ đi đúng rồi.
Có bà Từ giúp đỡ đốp chát lại Tạ Kim Hoa, cô đỡ tốn không ít nước miếng.
Sau khi Đồng Ngạn Lương bị đưa đi, hai vị cán sự công đoàn nhanh chóng quay về nhà xưởng báo cáo.
Bọn họ báo cáo rõ ràng lại với cấp trên những chuyện mà mình nhìn thấy, bao gồm cả việc ngày nào người nhà họ Đồng cũng đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, không làm gì cả, tất cả công việc đều đẩy cho mấy chị em Đồng Tuyết Lục, còn gây chuyện thị phi khắp nơi.
Chủ tịch công đoàn nghe xong, mày nhăn lại có thể kẹp chết con ruồi: “Quá đáng, đúng là quá đáng thật, hành vi này của bọn họ chính là tác phong tư bản.”
Xưởng trưởng Vu cũng có mặt ở đó, lông mày cũng nhíu lại: “Hai người anh em kia đúng là không giống Đồng Đại Quân chút nào.”
Hai vợ chồng Đồng Đại Quân thành thật cần lao, tới nhà xưởng mười mấy năm rồi, vẫn chưa từng cãi cọ với ai.
Sao hai người anh em và cháu trai lại như vậy nhỉ? Đúng là làm người ta không nghĩ ra được.
Chủ tịch công đoàn cầm cái ca tráng men lên, uống một ngụm nước, nói: “Ông Vu này, nếu hai anh em nhà họ Đồng kia muốn đến xưởng làm việc, ông phải cẩn thận nhé, để người như vậy tới đây, sẽ phá hoại hết bầu không khí trong nhà xưởng.”
Xưởng trưởng Vu trầm mặc một lát rồi gật đầu: “Anh yên tâm, tôi có chừng mực.”
Hai vợ chồng Đồng Đại Quân là ân nhân cứu mạng con trai ông ta, ông ta rất cảm kích đối phương, cho nên ban đầu đã đưa hai vợ chồng bọn họ đến nhà xưởng làm việc.
Sau khi hai vợ chồng xảy ra chuyện, ông ta cũng sắp xếp người lo chuyện hậu sự, ngay cả tiền an ủi ông ta cũng vất vả bôn ba giúp đỡ bọn họ.
Ông ta tự nhận mình không có lỗi gì với hai vợ chồng Đồng Đại Quân cả, ông ta không thể vì báo ơn mà không để ý đến nhà xưởng được.
Lát nữa phải nói trước với ủy viên trong xưởng một tiếng, nếu anh em nhà Đồng Đại Quân muốn đến xưởng làm việc, thì đừng vội vàng đóng dấu mới được.