Chương 65: Ly trà xanh thứ sáu mươi lăm

Người đứng trong sân mồm năm miệng mười đứng ra chứng minh mình cũng nghe thấy.

Lúc này sắc mặt Đồng Ngạn Lương đã tái rồi, mặt người nhà họ Đồng cũng tái đi.

Đồng Tuyết Lục bước đến, vẻ mặt giống như thật lòng suy nghĩ cho cậu ta, lo lắng nói: “Lương Lương, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, cậu vẫn nên thẳng thắn khai ra đi!”

Đồng Ngạn Lương nghe thấy hai chữ “Lương Lương”, chỗ nào đó vô thức co rút lại bắt đầu đau đớn.

Nữ đồng chí công an đứng bên cạnh ghi chép nói: “Vị nữ đồng chí này nói không sai, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, tốt nhất cậu vẫn nên thành thật khai ra đi, nếu không sau này khi điều tra ra được, tội sẽ càng nặng hơn.”

Tôn Quế Lan nghe thấy sẽ bị tội nặng hơn, vội vàng khuyên bảo con trai mình: “Ngạn Lương, con nói thật đi!”

Đồng Ngạn Lương ậm ừ: “Đúng là tôi đã nói những lời ấy, nhưng là do bà ta vu oan cho tôi, nói tôi lén lút sờ mông phụ nữ trước, nếu không tôi sẽ không nói như vậy, tôi nói thế chẳng qua là muốn hù dọa bà ta thôi!”

Bà Từ nghe thấy thế lập tức nhảy dựng lên: “Oan uổng cái rắm, chính cậu lén lút sờ mông phụ nữ còn không dám nhận!”

Đồng Ngạn Lương hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không làm thế, bà già chết tiệt này, bà còn dám nói hươu nói vượn nữa, tôi sẽ không tha cho bà đâu!”

Tôn Quế Lan đứng ra giúp đỡ con trai mình: “Đúng vậy, bà còn nói hươu nói vượn nữa, tôi sẽ bảo đồng chí công an bắt bà về đồn!”

Bà Từ: “Những lời tôi nói đều là sự thật, đến đồn công an tôi vẫn nói như vậy, vì con trai bà sờ mông người ta, nên cần tăng dân số còn bị người ta đá gãy!”

“...”

Đồng chí công an: “Tất cả yên lặng cho tôi! Chuyện sờ mông phụ nữ không liên quan gì đến vụ án này cả, không ai được nhắc lại nữa! Đồng Ngạn Lương, vậy chuyện ăn trộm quần lót có phải cậu làm không?”

Sắc mặt Đồng Ngạn Lương rất khó coi: “Không phải tôi!”

Dù cậu ta muốn ăn trộm quần lót, cũng sẽ không trộm của một đám lão bà già như vậy!

Cậu ta đâu có bệnh!

Bà Từ: “Đồng chí công an, chắc chắn cậu ta lại nói dối rồi, vừa nãy cậu ta cũng không thừa nhận chuyện mình từng nói muốn phóng hỏa giết người, bây giờ lại nhận, thằng nhãi ranh chết tiệt này rất ranh ma!”

Thấy hai bên lại sắp sửa cãi nhau, đồng chí công an mở miệng cắt ngang: “Mọi việc phải dựa vào chứng cứ, bây giờ chúng tôi muốn kiểm tra đồ đạc của mọi người!”

Người nhà họ Đồng đều tỏ vẻ không có ý kiến gì.

Đồng Ngạn Lương cũng không ý kiến, cậu ta không làm thì sợ cái gì?

Để tỏ ra công chính, chịu trách nhiệm điều tra chuyện này là nữ đồng chí công an và hai vị cán sự công đoàn cùng làm.

Rất nhanh, bọn họ đã lục soát ra được bốn cái quần lót hoa ở trong một cái túi xách du lịch, một trong số đó còn có hai lỗ rách ở mông, vô cùng phù hợp với lời miêu tả của bà Lâm.

Bọn họ xách túi du lịch ra ngoài, hỏi người nhà họ Đồng: “Túi du lịch này là của ai?”

Người nhà họ đồng đều nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Nhìn thấy túi du lịch, trái tim Đồng Ngạn Lương sợ hãi đập bình bịch, trực giác nói cho cậu ta biết chuyện này không bình thường.

Sau đó, Đồng Gia Tín đột nhiên bước ra khỏi đám người chỉ vào Đồng Ngạn Lương nói: “Là của anh họ tôi, hôm trước anh ấy vừa mua về từ cung tiêu xã.”

Đồng Ngạn Lương âm thầm cắn răng, hận không thể bước đến đánh cho Đồng Gia Tín một trận!

Nhưng bị hai đồng chí công an nhìn chằm chằm, cậu ta chỉ có thể gật đầu thừa nhận: “Túi du lịch này là của tôi.”

Trong lòng nữ đồng chí công an thầm mắng một câu không biết xấu hổ, sau đó móc bốn chiếc quần lót trong túi du lịch ra: “Mọi người đến đây xem thử xem, đây có phải quần lót bị mất của mọi người không?”

Chiếc quần lót bị rách của bà Lâm là dễ nhận ra nhất, bà ta kích động cầm lấy chiếc quần lót của mình, vui mừng như tìm được người thân thất lạc nhiều năm vậy.

“Cái này là của tôi! Vừa rồi còn nói không trộm, không trộm sao quần lót tao lại nằm trong túi du lịch của mày?”

Đồng Ngạn Lương tức giận đến mức sắp hộc máu: “Ai thèm trộm...”

Nhưng cậu ta còn chưa kịp mở miệng, một bóng người đã nhanh chóng xông tới trước mặt cậu ta.

Không nói không rằng vả “Bốp bốp” vài cái tát vào mặt Đồng Ngạn Lương.

“Vì sao em lại làm như vậy, Lương Lương, em thật sự khiến chị thất vọng quá!”

Đồng Tuyết Lục ôm ngực vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cậu ta, hai tiếng “Lương Lương” kia giống như tiếng kêu gào thảm thiết từ sâu trong lòng phát ra vậy.

Đồng Ngạn Lương bị đánh sao bay đầy đầu, lỗ tai kêu ong ong, hai má cũng truyền đến cảm giác đau rát.

Con điễm này, chắc chắn là cô ta cố ý!

Cậu ta định xông đến đánh trả, nhưng hai tay lại bị đồng chí công an giữ chặt.

Cậu ta định nói chuyện, nhưng đồng chí công an căn bản không cho cậu ta cơ hội ấy.

Đồng chí công an nói: “Mang người và vật chứng về trước, chuyện còn lại khi khác nói sau.”

Đồng Ngạn Lương luống cuống, cuối cùng không rảnh để ý đến Đồng Tuyết Lục nữa: “Cha, mẹ, cứu con!”

“Công an đồng chí, con trai tôi bị oan!”

Tôn Quế Lan sợ tới mức nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, khóc lóc đuổi theo sau.

Đồng Nhị Trụ trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục một cái, sau đó cũng đuổi theo.

Đồng Tuyết Lục nhìn Đồng Ngạn Lương bị áp giải đi, nhẹ nhàng lắc lắc bàn tay.

Vừa rồi không nên dùng sức như vậy, tay đau quá...