Chương 64: Ly trà xanh thứ sáu mươi tư

Một đám phụ nữ lớn giọng tìm đến văn phòng xưởng dệt, chủ tịch công đoàn bị ồn ào đau cả đầu, hỏi lại: “Có phải mọi người nghĩ sai rồi không? Tôi nghe nói thằng bé kia còn chưa đến mười bốn tuổi, chắc hẳn lá gan của cậu ta không lớn như vậy đâu.”

“Gan của cậu ta lớn thật đấy!” Bác Thái gân cổ lớn giọng ồn ào: “Bây giờ có bốn người trong khu tập thể bị trộm quần lót rồi, trước khi nhà bọn họ đến đây chưa bao giờ xảy ra việc này.”

Chủ tịch công đoàn nghe thấy hai chữ “Quần lót”, khóe miệng run rẩy một cái: “Được rồi, được rồi, mọi người đừng làm ồn nữa, tôi sẽ bảo hai vị cán sự trong công đoàn qua bên đó với mọi người!”

Đợi khi hai vị cán sự công đoàn và đồng chí công an đến khu tập thể, cũng đúng lúc đám người ở quê quán vừa đi ăn ở tiệm cơm quốc doanh về nhà.

Lúc này bọn họ ai cũng vuốt bụng, như đại gia bước đến.

Tôn Quế Lan dùng đầu lưỡi xỉa răng, nói: “Mẹ, bánh bao thịt hôm nay ăn ngon thật, mai chúng ta lại đi ăn tiếp nhé?”

Đồng Nhị Trụ thì nói: “Ngày nào cũng ăn thịt bánh bao chán ngấy rồi, ngày mai chúng ta đi ăn sủi cảo đi.”

Tạ Kim Hoa khinh khỉnh nói: “Chuyện này có gì khó, mua cả hai là được rồi.”

Dù sao hết tiền đã có Đồng Tuyết Lục cho.

Hơn nữa rất nhanh thôi sẽ nhận được hai nghìn tệ, Tạ Kim Hoa cảm thấy căn bản không cần sống cuộc sống tằn tiện khổ cực như trước kia nữa.

Thật ra trước đây mỗi tháng hai vợ chồng Đồng Đại Quân đều gửi một nửa tiền lương về quê, trong đội sản xuất nhà họ Đồng có cuộc sống tốt hơn nhà người khác nhiều.

Đáng tiếc lòng người không đủ rắn nuốt voi, bọn họ vẫn luôn oán hận hai vợ chồng Đồng Đại Quân không nhường công việc lại cho bọn họ.

Đám người trong khu tập thể vừa nghe thấy những lời này, nghiễm nhiên nó đã trở thành chứng cứ chứng minh thói sống hủ bại của bọn họ.

Đồng chí công an nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày hỏi: “Trong đám này, ai là Đồng Ngạn Lương?”

Lúc này khi nghe thấy tiếng quát to, đám người nhà họ Đồng kia mới phát hiện ra có không ít người đang đứng trong khu tập thể, hơn nữa trong số đó còn có hai đồng chí công an.

Người nhà họ Đồng lập tức sợ tới mức chân tay run rẩy, đặc biệt là Đồng Ngạn Lương, chỉ trong nháy mắt sắc mặt đã trắng bệch ra.

Cậu ta cho rằng mấy người hôm qua muốn cử báo với công an chuyện tối hôm qua cậu ta nói muốn phóng hỏa đốt nhà, cho nên vừa nghe thấy thế hai chân không khống chế được đã run lên.

Đồng Nhị Trụ nói: “Công an đại ca, mọi người tìm... Tìm Đồng Ngạn Lương làm gì?”

Đại ca?

Đồng chí công an nhìn lướt qua khuôn mặt đen đúa không tính là trẻ tuổi của Đồng Nhị Trụ, sắc mặt khó coi hơn vài phần: “Anh là Đồng Ngạn Lương sao?”

Đồng Nhị Trụ: “Tôi... Không phải tôi.”

Đồng chí công an nhíu mày lại: “Không phải thì anh lên tiếng làm gì? Đồng Ngạn Lương, ai là Đồng Ngạn Lương, lập tức đứng ra cho tôi!”

Lúc này hai tay Đồng Ngạn Lương cũng đã run rẩy, sau đó cả người đều run lên, giống chiếc lá mùa thu trên cành sắp rụng.

Đột nhiên, đầu óc cậu ta choáng váng, đưa ra một quyết định ngu xuẩn...

Cậu ta lắc mình, cất bước định chạy ra khỏi cửa.

Đồng chí công an có chút bất ngờ, sau đó lập tức đuổi theo: “Cậu đứng lại đó cho tôi!”

Vẫn chưa chạy đến cửa khu tập thể, Đồng Ngạn Lương đã bị đồng chí công an hạ đo ván, đầu bị ắn chặt trên mặt đất.

Đồng Tuyết Lục thấy hành động ngu xuẩn của Đồng Ngạn Lương, cũng giật mình trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ dựa vào đầu óc này, còn phải để cô động não hãm hại cậu ta sao? Đúng là quá lãng phí.

Người nhà họ Đồng thấy thế cũng bị dọa, tất cả đều sững sờ ngay tại chỗ không dám động đậy.

Cuối cùng tình thương của người mẹ chiến thắng sự sợ hãi, Tôn Quế Lan run rẩy bước qua đó, hỏi: “Đồng chí công an, sao... Sao anh lại muốn bắt con trai tôi?”

Đồng chí công an đen mặt nói: “Con trai chị có phải Đồng Ngạn Lương không?”

Tôn Quế Lan gật đầu: “Đúng vậy.”

“Đúng là được rồi, người trong khu tập thể cử báo con trai chị ăn trộm quần lót của phụ nữ, còn tuyên bố muốn phóng hỏa giết người!”

Đồng Ngạn Lương nổi giận: “Tôi không làm!”

Đồng chí công an: “Không làm thì cậu chạy cái gì? Rõ ràng là cậu có tật giật mình!”

Người trong khu tập thể đều vây lại đây.

Bà Từ gật đầu dứt khoát, nói: “Không sai, nếu không chột dạ thì cậu ta chạy làm gì? Theo tôi thấy, quần lót đúng là bị cậu ta trộm!”

“Bà già chết tiệt này, bà câm miệng lại cho tôi!”

Đồng Ngạn Lương vừa thấy người nói chuyện là bà Từ, lập tức nhớ tới chuyện bị đánh hôm qua, thù cũ cộng thêm hận mới, khiến cậu ta hận không thể giết chết bà Từ luôn.

Bà Từ hếch cằm lên, nói: “Đồng chí công an, đồng chí nghe rồi đấy, người này có thù oán với tôi, hôm qua chính miệng cậu ta nói muốn phóng hỏa thiêu chết cả nhà chúng tôi.”

Đồng Ngạn Lương phủ nhận theo bản năng: “Không phải!”

“Công an đồng chí, cậu ta nói dối, hôm qua chính tai tôi nghe thấy cậu ta nói thế!”

“Tôi cũng nghe thấy...”