Chương 63: Ly trà xanh thứ sáu mươi ba

Đám người bác Thái lớn giọng ồn ào như vậy, rất nhanh những người khác trong khu tập thể đều biết chuyện.

Mọi người đều nghị luận sôi nổi.

“Chuyện này đúng là kỳ quái thật, từ trước đến giờ trong khu tập thể này đã có ai bị mất quần áo bao giờ đâu.”

“Đúng thế, hôm qua gió cũng không lớn, có thể do trẻ con nhà ai đó lấy đi chơi không?”

Để làm rõ chuyện, mọi người lại về hỏi đám trẻ con nhà mình, nhưng trẻ con dù nghịch ngợm thế nào cũng biết quần áo không phải thứ để chơi, thời buổi này vải vóc rất đắt.

Hơn nữa, sao có thể trùng hợp như vậy, tất cả đều chỉ mất quần lót.

Bà Lâm tức không chịu nổi, mắng: “Nếu để tôi biết đứa nào thiếu đạo đức như vậy, tôi là người đầu tiên đập chết kẻ đó! Tuy rằng chiếc quần lót hoa kia tôi đã mặc nhiều năm rồi, mông còn bị thủng hai lỗ, nhưng lại là cái tôi thích mặc nhất. Đồ trộm vặt đáng chết.”

Mọi người: “...”

Mọi người nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn và tàn nhang lốm đốm của bà Lâm, trong lòng thầm nghĩ, khẩu vị của tên trộm quần lót này cũng nặng quá nhỉ?

Đúng lúc ấy Đồng Tuyết Lục mang vẻ mặt tiều tụy bước ra khỏi phòng hỏi: “Thím Thái, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bác Thái nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Tuyết Lục, sao cháu chưa đi làm? Ui da, sắc mặt cháu thế nào vậy, nhìn có vẻ như không được tốt lắm?”

Đồng Tuyết Lục yếu ớt gật đầu: “Sáng nay khi ngủ dậy đầu cháu đau dữ dội, đành phải bảo Gia Minh đến nhà xưởng xin nghỉ, đúng rồi, thím Thái, sao mọi người lại tụ tập ở đây thế này?”

Để nhìn mình trông tiều tụy có lý do để xin nghỉ ốm, cả tối hôm qua Đồng Tuyết Lục đều không chợp mắt, bây giờ đang rất buồn ngủ.

Bác Thái hỏi thăm cô hai câu, sau đó tức giận nói cho cô nghe chuyện quần lót bị ăn trộm: “Cũng không biết thằng nhãi ranh thiếu đạo đức nào, ngay cả loại đồ này cũng muốn ăn trộm.”

Đồng Tuyết Lục lộ ra vẻ mặt rất khiếp sợ: “Chỉ ăn trộm của phụ nữ ạ? Hay là cả đàn ông cũng trộm?”

Bác Thái nghe thấy câu hỏi của cô thì sững sờ một lát, sau đó đột nhiên vỗ đùi nói: “Ui da, cháu không nói thím còn không chưa nghĩ đến đâu, đều trộm quần lót của phụ nữ, chắc là thằng du côn lưu manh nào đó trong khu này rồi!”

Bà Từ cũng phản ứng lại rất nhanh: “Kẻ trộm quần lót có thể nào là thằng nhãi ranh nhà họ Đồng kia không?”

Những người khác nghe thấy thế, sắc mặt lập tức có chút không tốt.

Người trong khu tập thể này bọn họ đều quen biết hiểu tận gốc rễ, chưa từng xảy ra chuyện ăn trộm đồ của phụ nữ, nhìn lén các bà các cô tắm rửa hạ lưu như vậy, cho bên ban đầu mọi người mới không nghĩ theo chiều hướng này.

Bây giờ nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói như vậy, mọi người mới cảm thấy chuyện này không thích hợp.

Nếu như trong khu tập thể này có tên du côn lưu manh như thế, cuộc sống sau này sẽ rất phiền toái.

Bà Lâm đứng bật dậy mắng to: “Không cần phải hỏi nhiều, chắc chắn là nó! Trước khi nó tới quần áo của chúng ta chưa từng bị mất bao giờ, không phải là nó lấy trộm còn có thể là ai?”

Hiếm thấy bà Từ cũng thống nhất ý kiến với bà Lâm: “Bà nói không sai, chắc chắn là vì hôm qua bị chúng ta đánh một trận, trong lòng còn ghi hận.”

Mọi người càng nghe càng thấy có lý.

“Việc này không thể cứ bỏ qua như vậy được, phải đến đồn công an cử báo!”

“Còn phải báo cáo với lãnh đạo xưởng, đuổi cả nhóm người nhà họ Đồng này về quê nữa!”

Đồng Tuyết Lục trưng ra vẻ mặt không thể tin được: “Tại sao lại như vậy? Tuy rằng em họ Đồng Ngạn Lương của cháu từng lén lút sờ mông phụ nữ, nhưng cậu ấy biết sai rồi, chắc chắn không phải là cậu ấy!”

Bà Từ khẽ than một tiếng: “Ôi, sao chúng ta lại quên mất chuyện quan trọng này nhỉ, thằng nhãi ranh chết tiệt kia đã từng làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, không cần phải nói nữa, chắc chắn quần lót là do cậu ta ăn trộm.”

Sắc mặt Đồng Tuyết Lục càng tỏ ra hoảng loạn hơn: “Không phải, mọi người nghe cháu nói đã, em họ Đồng Ngạn Lương nhà cháu không phải người như vậy...”

Bác Thái nói: “Tuyết Lục, thím biết cháu là người tâm địa thiện lương, nhưng ánh mắt nhìn người của cháu thật sự không được!”

“Sau khi đám người ở quê lên đây, lúc nào cũng tùy ý sai sử các cháu như lão địa chủ ở xã hội cũ, việc này thím sẽ phản ánh đúng sự thật với lãnh đạo xưởng.”

Những người khác cũng ồn ào tán đồng với ý kiến của bác Thái.

“Mỗi ngày không phải ăn thịt cá, thì đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, không phải là phú ông, địa chủ thì là gì?”

“Đúng vậy, tiền bỏ ra đều là tiền an ủi của hai vợ chồng Đồng Đại Quân, bọn họ tiêu xài không thấy đau lòng sao? Còn đám nhỏ thì chỗ tốt gì cũng không nhận được!”

Mọi người càng nói càng tức giận, sau đó lập tức thương lượng ai đến nhà xưởng báo cáo với lãnh đạo, ai đến đồn công an cử báo.

Sức chiến đấu của đám bác gái, bà thím trong khu tập thể đúng là chuẩn cơm mẹ nấu, sau khi sắp xếp xong lập tức chia nhau ra hành động.

Đồng Tuyết Lục đưa tay giả vờ níu kéo: “Các thím đừng đi mà, các thím nghe cháu nói...”

Bác Thái xua tay: “Tuyết Lục, cháu mau vào nhà nghỉ ngơi đi, việc này không cần cháu quan tâm.”

Nói xong bà ấy cũng quay đầu đi luôn.

Nhìn theo bóng dáng mọi người, khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên lộ ra chiếc má lúm đồng tiền mờ nhạt.

Ồn ào đi, làm ồn càng lớn càng tốt.